KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1490

Cận vệ nghe lệnh, hai bên trái phải xốc nách cậu nhóc lôi lên tàu. Cậu

nhóc càng cố hết sức giãy giụa vùng thoát, ngoác mồm oa oa: “Thả ta ta!
Ta không đi! Ta không muốn đi!”

“Cứu mạng! Có người bắt cóc con nít! Có người đem bán con nít nè!!”

Tiếng la thảm thiết bi thương của đứa trẻ khiến bao nhiêu hành khách tới

lui đi lại phải liếc mắt ngoái nhìn cái nơi mà họ cho rằng đang xảy ra tấn bi
kịch trần gian.

Phương Động Liêu đầy một đầu mồ hôi lạnh.

Vội sáng ý chém nhẹ một cái lên gáy Phương Quân Càn.

Rốt cuộc…

Thế gian yên tĩnh…

“Nhanh đi thôi!”

Xem ra, cả đời của Đông Bắc Vương chưa bao giờ phải mất mặt như

vậy.

Cả đám người vạm vỡ cao to dữ dằn như hung thần trừng mắt hằm hè

hành khách xung quanh, khiến chút xíu nghĩa khí căm phẫn vừa nổi dậy đã
lập tức ngoan ngoãn chìm xuồng, nghẹn ngào đóng tiếp vai khách qua
đường, cúi mặt mà qua.

Cái tình cảnh này, thân mình còn lo chưa xong, nói gì đến thấy chuyện

bất bình rút đao tương trợ chứ.

‘Uuuuu…’ Tiếng còi tàu vang vọng xa xôi, con tàu to lớn cũng theo đó

mà chậm rãi tách bến.

Mấy giờ sau, Phương Quân Càn tỉnh dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.