Phương Bắc có giai nhân, duy mình người tuyệt sắc
Liếc nhìn thành quách xiêu, ngoái nhìn non nước ngả
(Giai nhân ca – Lý Diên Niên – Có mạn phép chỉnh sửa một chút bản
dịch của Hakuren trên thivien.net)
Hồ Giai Nhân, nhờ sự hiện diện của người con trai áo trắng thanh lãnh
đạm nhã xuất trần ấy mà trở nên tuyệt mỹ tựa bức tranh thủy mặc bảng lảng
khói sương từ xa xưa truyền lại.
Thấy hắn đến gần, Tiếu Khuynh Vũ lịch sự gật đầu chào, rồi lại tiếp tục
cúi đầu đọc sách, không để ý đến nữa.
Phương Quân Hàn hít vào một hơi, do dự mở miệng: “Tiếu chủ tịch, có
cậu phải rất ghét tôi không?
Tiếu Khuynh Vũ trái lại, không có phản ứng gì đặc biệt, vẫn thản nhiên
không chút gợn sóng: “Thiếu soái sao lại nghĩ thế?”
Phương Quân Càn đáp: “Tôi nghe mọi người nói cậu tuổi tuy còn nhỏ,
nhưng tấm lòng lại khoan dung như biển, mến đức trọng tài, đối đãi với
mọi người rất mực khiêm nhu hữu lễ… Mà sao chỉ riêng đối với Phương
mỗ mới băng giá lạnh lùng. Ngay cả, một nụ cười cũng không bao giờ
thấy.”
Nói tới đó, Phương Quân Càn ngập ngừng: “Kỳ thực, Khuynh Vũ ghét
tôi có đúng không?”
Thần sắc trong đôi mắt Tiếu Khuynh Vũ hơi dịu đi một chút, đồng thời
cũng cảm giác mình có phần quá đáng.
Bất quá, chỉ là một chuyện cỏn con, hắn cũng đâu biết nội tình, hà tất
phải khó dễ hắn mãi làm gì.