Xem ra, mấy ngày qua cũng đủ để hắn bị đống hồ sơ đó hành cho chết đi
sống lại rồi.
Phương Quân Càn nói nhỏ nhẹ: “Phương mỗ chân ướt chân ráo đến đây,
ở Bình Đô này chẳng có ai là bằng hữu thân thích. Lần đầu tiên gặp
Khuynh Vũ đã có cảm giác đã từng quen biết, nên rất muốn gần gũi. Tôi
với cậu kiếp trước chắc chắn có quan hệ không tầm thường đâu…”
“Nếu thật có chỗ nào đó vô tình khiến Khuynh Vũ không vui, cậu đại
nhân đại lượng không chấp tiểu nhân, chừa cho Phương mỗ một đường hối
cải, nha?”
Thanh âm rất mềm mỏng, êm ái, tình cảm, hệt như một đứa bé thỏ thẻ
xin viên kẹo từ tay cha mẹ mình.
Tiếu Khuynh Vũ bị hành động nhận sai thuần phác như trẻ ngoan này
làm cho ngơ ngẩn hồi lâu, cuối cùng phì cười: “Thiếu soái lúc này so với
em trai của tôi cũng giống đến bảy tám phần đó – À, mà năm nay nó mới
có năm tuổi thôi.”
Thấy y bình thường vẫn luôn là người lạnh lùng chừng mực, bây giờ lại
có vẻ mặt tươi cười rạng rỡ như thế, tự đáy lòng Phương Quân Càn chợt
dâng lên cảm giác thỏa mãn cùng thành công, không khỏi cũng theo y mỉm
cười.
‘Bộp’ Bạn Phương vỗ lên bờ vai đơn bạc của người kia, trông rất ra dáng
phường anh chị vô lại: “Cười một cái, thù hận xóa bỏ, Khuynh Vũ cũng sẽ
không trả thù bổn soái nữa nha.”
Cơn giận trong lòng đã sớm bị mấy lời nhu mì ngọt ngào của tên kia
đánh cho tan tành mây khói, lại còn nghe hắn mặt dày gọi mình là ‘Khuynh
Vũ’…