Nhưng khi Tiếu Khuynh Vũ còn bé thì khác, mái tóc dài lòa xòa ôm lấy
khuôn mặt trái xoan ấy chỉ khiến người ta thương yêu, mặt mày như tô như
vẽ, xinh đẹp tựa một bức họa cảnh yên vũ Giang Nam, quanh người bảng
lảng sương khói, nửa hư nửa thực. Chẳng trách cậu nhóc Phương Quân Càn
khi đó hiểu lầm.
“Khuynh Vũ này, cậu vì sao phải để tóc dài vậy? Lừa tình tôi sao?”
Mi mắt thiếu niên áo trắng hạ xuống, đôi đồng tử đen láy bị rèm mi dài
nhẹ nhàng phủ lên, khuất vào bóng tối.
“Trụ trì nói số tôi long đong lận đận, cả đời gian khổ chông gai, muốn tôi
để tóc tích phúc, cũng là tiêu tai trường mệnh.”
Bốn bề không khí trở nên lặng lẽ.
“Thật ra cũng chẳng có gì,” Tiếu Khuynh Vũ một thân áo trắng không
vướng bụi, khuôn mặt nghiêng nghiêng tao nhã, toát ra sự bình thản tĩnh tại
không nói nên lời, “Quen rồi.”
Phương Quân Càn phẫn nộ bất bình: “Đúng là quá nhẫn tâm mà, cậu lúc
đó còn bé như thế, họ đã tống cậu vào trong chùa sao? Ai cũng nói cái gì
máu mủ thâm tình, sao có thể làm vậy được!”
Vô Song thản nhiên đáp: “Nói ra lại buồn cười…”
Y ngồi bên cửa sổ, cả người đẫm trong ánh nắng từ ngoài rèm trúc hắt
vào, trong suốt tựa hồ một hư ảnh.
Tuy nói là buồn cười, song giọng nói của người con trai ấy chẳng hề có
chút gì vui vẻ.
“Chỉ là, tôi sinh ra được vài ngày, Tiêu gia tìm một thuật sĩ xem sinh
thần bát tự cho tôi, kết quả – Họa gia chi cô sát, cứu thế chi đại hiền.” (1)