“Anh hai, người đó là ai vậy?” Nhóc con với cánh tay bé xíu tròn lẳn kéo
áo chàng trai.
“Là bạn học của anh hai.”
Tiêu Dịch nói như linh cảm: “Anh hai rất thích người đó phải không?”
Tiếu Khuynh Vũ ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”
“Tiểu Dịch chưa từng thấy anh hai trò chuyện với người khách nào lâu
như vậy, lại còn đích thân tiễn ra tận cổng nữa. Trước đây có người đến,
anh hai chỉ nói rất nhanh là muốn đuổi đi rồi, ngay cả Đoạn bá bá cũng
không ngoại lệ.”
“Anh hai,” Đôi đồng tử trong veo không chút bụi mờ của bé con nhìn
thẳng vào Tiếu Khuynh Vũ, “Anh hai thích người đó đúng không?”
Chàng trai áo trắng thất thần nhìn đứa em bé xíu của mình.
Bé con thấy y trầm mặc, hai tay liền liên tục kéo kéo áo ý, bất an kêu lên:
“Anh hai… không được thích hắn đâu nha! Hắn ăn hiếp Tiểu Dịch, hắn là
người xấu… Anh hai, không được thích hắn, Tiểu Dịch ghét hắn lắm…”
Tiêu Dịch lúc này tất nhiên không thể ngờ được, rằng mình sau này sẽ vô
cùng thân thiết với bạn Phương, một điều anh Quân Càn, hai điều anh Quân
Càn, ngày nào cũng lũn cũn theo sau gọi hắn vô cùng thân mật, có lúc,
ngay cả Tiếu Khuynh Vũ cũng không kềm lòng mà thèm được như vậy.
Tiếu Khuynh Vũ nhàn nhạt cười, bế cậu nhóc lên giường, trìu mến đắp
chăn cho nó: “Anh hai yêu Tiểu Dịch nhất mà.”
“Anh hai…” Bé con ngoan ngoãn nằm trong chăn ấm, chỉ ló ra mỗi cái
đầu: “Ba mẹ sao lâu rồi không đến thăm chúng mình nhỉ?”
Nụ cười trên khuôn mặt Tiếu Khuynh Vũ nháy mắt cứng đờ.