Phương thiếu soái buồn bực gãi mũi: “Hơ, vậy sau này bổn soái nhất
định tặng biệt danh cho Khuynh Vũ…”
Ánh mắt giết người đâm thẳng lên người Phương thiếu soái.
Gió bấc căm căm, tuyết đông hun hút.
Song rất nhanh, y đã định thần trấn tĩnh, trở lại làm một Tiếu chủ tịch
lạnh lùng cao ngạo, đạm nhạt ung dung cố hữu.
Môi cong lên nhẹ nhàng một nụ cười như điểm vào thế gian, giọng nói
trầm thấp êm ái từ cõi nào vọng lại: “Phương thiếu soái cứ thử mà xem.”
Bạn Phương của chúng ta liền lập tức thức thời ân hận khôn cùng.
“Khụ! Nghe nói Đoạn đại tổng thống của chúng ta đã chi đến một nghìn
vạn lượng bạc trắng để tạ ơn bọn Uy Tang đó lui binh.”
“Bọn chúng hình như nghĩ quá giản đơn thì phải. Cục diện trước mắt, có
nước nào lại không muốn chen chân vào. Tình hình rối rắm phức tạp như
vậy, bọn Uy Tang kia muốn há miệng ăn không của chúng ta cũng đâu phải
dễ.”
Phương Quân Càn chợt bừng tỉnh: “Khuynh Vũ là muốn thông qua sự
tranh chấp quyền lợi để kích động mâu thuẫn giữa các nước, còn mình tọa
sơn quan hổ đấu à?”
“Chính xác. Tiếu mỗ muốn làm cho bọn chúng không đánh tự bại.” Đôi
mắt của chàng trai áo trắng sáng rực như hàn tinh, cười lạnh một tiếng,
“Muốn tranh bát canh này của ta, trừ phi Tiếu Khuynh Vũ không tồn tại.”
Phương Quân Càn phát giác, hình như mình đã nghĩ sai rồi.
Tiếu Khuynh Vũ, có lẽ đúng là một đóa bạch liên, nhưng không phải ở
trước tòa Như Lai khoe sắc.