KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1631

“Chỉ một quyển

《 Khuynh Càn lục 》mỏng manh, làm sao có thể miêu

tả tường thuật cho hết huy hoàng vinh quang của Tuyệt thế song kiêu ngày
ấy?”

“Huống chi, cho dù đó thực sự là tiền kiếp của Vô Song thì sao? Chẳng

lẽ kiếp trước công tử Vô Song yêu Hoàn Vũ đế, thì nhất định kiếp này Vô
Song cũng phải yêu Phương thiếu soái sao? Suy diễn như vậy chẳng phải
quá hoang đường rồi. Quá khứ là quá khứ, đã qua không trở lại, yêu ai hận
ai, đối với Vô Song mà nói đều quá sức xa vời hư ảo.”

Khóe môi mỉm cười của y, ưu nhã mà an tường.

Tiền kiếp có quá trọng yếu không?

Không.

“Tiếu Khuynh Vũ chú trọng, chính là, kiếp này.”

Thiếu niên kiêu ngạo ấy, rốt cuộc không hề mở ra quyển

《 Khuynh Càn

lục

》đẹp đẽ thê lương như khúc ai điếu của phượng hoàng ấy.

“Này, cậu vừa đi đâu thế?” Vừa đẩy cửa, liền nghe thanh âm quan tâm lo

lắng của người con trai kia.

Trong nhà một ngọn đèn nhỏ, có người chờ đợi mình trở về.

“Mơ màng tỉnh đã không thấy cậu, hại tôi lo lắng quá chừng đi.”

Phương Quân Càn ôm chăn, ỉ ôi như con nít: “Đã khuya thế rồi còn chạy

loạn khắp nơi, cái gì

《 Bàn nhược tâm kinh 》cũng đừng bắt tôi chép nha,

ngủ sớm mới là phải đạo…”

Nếu thật sự đời này vẫn không có cách nào bên nhau, vậy thì, cứ chuyển

di đời sau đời khác, luân luân hồi hồi, sinh sinh diệt diệt, tình này, vẫn
không phai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.