KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 165

“Tuyệt đối không được đả thảo kinh xà.” – Tiếu Khuynh Vũ cho luân y

di chuyển đến bên cửa sổ thư phòng, phóng tầm mắt ra sân tiểu lâu, nơi có
cây hoa đào lão niên mà mới đêm nào Phương Quân Càn phi thân lên múa
kiếm, “Sau khi tìm được gian tế, tức tốc dùng bồ câu đưa tin, phải làm sao
đem bản danh sách phản đồ trao tận tay Phương tiểu hầu gia càng nhanh
càng tốt.”

Đôi môi xinh đẹp của Tiếu Khuynh Vũ nhếch cười:

“Ta tin hắn sẽ biết cách xử lý đến nơi đến chốn!”

Đa số binh sĩ vốn đều có suy nghĩ Phương Quân Càn xuất thân hiển

hách, địa vị vương hầu cao quý hơn người, chắc hẳn cũng như ngày thường
rất quan tâm đến chuyện ăn ngon mặc đẹp. Chẳng ai ngờ được trên đường
hành quân, đường đường Phương tiểu hầu gia phong lưu tuấn mỹ lại có thể
cùng ăn với quân sĩ một nồi cơm, cùng ngủ với quân sĩ một cái lều, không
hề tỏ ra một chút gì thái độ của kẻ bề trên, hay câu nệ thân phận hoàng thân
quốc thích mà gượng gạo hay hung hăng phách lối.

Chẳng những vậy, ngữ khí của hăn vô cùng tự nhiên, bình dị, đôi lúc còn

pha chút hài hước, đối đãi với mọi người rất mực công minh, không thiên
vị một ai, chỉ qua vài ngày đã hoàn toàn hòa nhập với cuộc sống của binh
sĩ.

Các tướng lĩnh khác ban đầu cũng có đôi chút kiêng dè, câu nệ Phương

Quân Càn, nhưng dần dần càng trở nên gần gũi, thậm chí có lúc cao hứng
còn tụ tập lại cười đùa trêu ghẹo Phương tiểu hầu gia.

Đô úy Thái Nham, kẻ đã có thâm niên hai mươi năm trong quân ngũ, vỗ

vai Phương Quân Càn, cất giọng cười sang sảng: “Ngài không giống một
Hầu gia chút nào!”

“Có gì mà không giống? Vẫn là tòng tam phẩm, tước phong Anh Vũ hầu,

làm giả được sao?” – Phương Quân Càn lơ đãng đáp, hắn đang chú mục lau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.