KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 166

chùi cẩn thận Bích Lạc kiếm.

“Ngài không giống một Tiểu hầu gia quen ăn sung mặc sướng, quen

được nâng niu chiều chuộng, mà giống một lão tướng đã nhập ngũ lâu năm
hơn.” – Trong ngữ khí của Thái Nham, ý nể trọng lộ rõ, “Nếu không phải
biết từ trước đây là lần đầu tiên ngài lãnh binh xuất chinh, chắc chắn mạt
tướng sẽ cho rằng ngài là kẻ đã dạn dày kinh nghiệm sa trường, quá quen
với cuộc sống binh nghiệp khắc khổ này rồi!”

“Ta đã chừng này tuổi, chẳng lẽ không làm được như vậy sao?”

“Ta thực bội phục ngài!”

“Chẳng qua…” – Phương Quân Càn tra kiếm vào vỏ, chẳng chút xấu hổ

tiếp nhận ngay lời khen của Thái Nham, “Bổn hầu vốn là thiên tài thôi!”

Một luồng lãnh khí ở đâu xẹt ngang qua…

Thái Nham ớ người…

“Báo! – Bẩm nguyên soái! Bát Phương Thành đưa thư tới!”

“Vất vả cho ngươi! Lui xuống đi!” – Phương Quân Càn nở một nụ cười

động viên kẻ đưa tin. Hắn mở thư xem cẩn thận, kỹ lưỡng, đôi mày kiếm
chau lại, nhưng ngay sau đó lại giãn ra, cười lớn đầy sảng khoái!

“Thú vị! Thật thú vị!” – Hắn cảm thấy tướng lãnh Bát Phương Thành

quả thật vô cùng đáng yêu. Chẳng lẽ họ nghĩ lá thư này có thể dọa cho ta sợ
mất mật mà chạy trốn được sao?!

“Tiểu hầu gia! Ta đem quân chi viện cho đám binh lính càn quấy kỳ cục

này ư?” – Các vị tướng chung quanh trong lòng đầy căm phẫn tức tối.

“Mọi người cứ bình tĩnh!” – Ta đây còn chưa kích động, các ngươi nhao

nhao lên thì được gì?…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.