Có một số người, bẩm sinh đã sở hữu một thứ ảnh hưởng cực lớn. Trong
vẻ lãnh đạm còn hiện ra nét ngạo mạn nhưng không ngỗ ngược, ánh mắt
lạnh băng của Tiếu Khuynh Vũ đảo quanh một vòng, ánh mắt đó lướt đến
đâu, đám bạo dân vô pháp vô thiên đều nhất loạt cúi gằm mặt xuống.
Không khí tựa hồ đóng băng.
Giọng Phương Quân Càn từ phía sau vang lên: “Có chuyện gì cứ nói với
Phương Quân Càn tôi đây.”
“Thiếu soái!!” Đoàn người kinh ngạc lao nhao hô lớn.
“Chính là bổn soái!” Phương Quân Càn tiến đến đứng bên cạnh Tiếu
Khuynh Vũ, tay giơ lên cao tỏ ý muốn gì cứ nói.
Vì vậy mà trong khoảnh khắc, đoàn người lặng đi.
Nghìn vạn người tụ tập trên đường phố, mà im lìm tựa hồ nơi núi thẳm
rừng sâu.
Người từ bốn phương tám hướng nghìn nghịt kéo đến, đoàn người tự
động đổ dồn về phía trước, nhưng rất kỳ lạ là không hề gây ra âm thanh náo
động nào.
Giọng nói của Phương Quân Càn bẩm sinh đã sở hữu một sức mê hoặc
kỳ dị, từ trong đám đông, giọng hắn sang sảng vang ra: “Các vị không phải
nhận uất ức nữa, bổn soái đã về, bổn soái về đây rồi!”
Thông tin lập tức ầm ầm truyền đi: “Là thiếu soái! Thực sự là thiếu
soái!” Đám đông tức khắc vứt tên Tăng Vĩ xúi quẩy kia ra sau đầu.
“Thực sự là thiếu soái à? Xa quá nhìn không rõ!”
“Thật mà, tôi thấy lão Lưu rõ ràng, còn có Hắc Tử nữa! Người đó nhất
định là thiếu soái không sai đâu!”