KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 295

“Để nhị vị chờ lâu…!” – Chủ quán khéo léo múc vừa đủ hai bát vằn thắn

bưng ra bàn, “Mời nhị vị công tử thong thả dùng!”

Phương Quân Càn cười: “Lão cứ đi làm việc đi!”

Chủ quán cứ chần chờ không vội rời đi ngay, nghĩ nán lại để được hưởng

lây chút quý khí của hai người cũng tốt!

“Hai vị công tử chắc vừa từ xa đến đây phải không, thật lạ mặt quá!” –

Lão đánh bạo phỏng đoán.

Phương tiểu hầu gia nghe vậy, chẳng biết nên khóc hay nên cười, bụng

bảo dạ: lão có thể ở Bát Phương Thành làm ăn buôn bán, phát tài phát lộc
như vậy là nhờ phúc của bổn hầu, chẳng biết mắt mũi lão như thế nào mà
bảo bổn hầu ở đâu mới đến?

Tiếu Khuynh Vũ vẫn im lặng thưởng thức bát vằn thắn trước mặt. Y ăn

thực sự rất chậm, cắn một miếng nhỏ rồi từ từ nhai kỹ, sau đó chiêu một
chút nước dùng, chầm chậm để mọi thứ hòa lẫn vào nhau, tinh tế thưởng
thức vị ngon ngọt. Vẻ mặt ngời lên sự thỏa mãn toại nguyện, cảm giác
không giống như y đang ăn một bát vằn thắn bình thường, mà giống như
đang thưởng thức một loại sơn hào hải vị trân quý. Thời tiết nóng nực, vằn
thắn cũng nóng đến phỏng môi, gương mặt vốn thanh khiết mà lãnh đạm
như ngọc thạch của y thoáng ửng hồng như đôi má đào thiếu nữ, cái trán
kiên nghị trầm tĩnh cũng lấm tấm mồ hôi.

Tất cả biểu hiện đó đều được Phương tiểu hầu gia thu hết vào trong mắt,

trước mặt hắn lúc này, Tiếu Khuynh Vũ đã cởi bỏ vầng hào quang của một
Vô Song công tử cao ngạo băng lãnh, trở lại dáng dấp của một thiếu niên
mười bảy tuổi, tỏ ra thái độ vô cùng chân thật, không chút e dè phòng bị…

Phương Quân Càn đẩy một đĩa trộn lẫn nhiều loại rau dùng kèm đến bên

Tiếu Khuynh Vũ: “Vằn thắn phải phối hợp với những thứ dùng chung này
mới ngon!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.