KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 300

Bởi vì tin tưởng, mọi việc y làm từ trước đến giờ đều là vì mình. Bởi vì

tin tưởng, đôi mắt nhìn người tinh tế sắc sảo kia đã thừa nhận ai thì kẻ đó
nhất định không có tâm địa phương hại đến mình. Cho nên, hắn mới nhanh
chóng đưa ra câu trả lời vấn đề nhạy cảm đó.

Không phải vì quốc gia, cũng chẳng phải vì thiên hạ! Mà chính là… vì y!

Tiếu Khuynh vũ trở nên trầm mặc, không lên tiếng, khẽ cúi đầu xuống,

lúc này y cảm thấy không thể đối diện với đôi mắt ôn nhu tha thiết của
Phương Quân Càn. Y hiểu rằng, Phương Quân Càn có thể thoải mái đưa ra
một quyết định khó khăn như vậy chính là vì tình thâm ý trọng đối với y,
một loại tình cảm kỳ lạ mà kẻ uyên bác như y lại không thể nào lý giải
nổi…

Đại Khánh.

Tứ Thủy quan.

Thích Vô Ưu ung dung ngồi trong chòi cỏ, chậm rãi thưởng trà, bộ dáng

vẫn điềm nhiên nhàn tản, chẳng có chút nào giống như đang bị địch nhân
ngàn dặm truy sát, không nhếch nhác thảm hại, cũng không sợ sệt hốt
hoảng như kẻ gặp họa sát thân, trước sau y hệt như một lão thần tiên an
nhiên tự tại vân du bốn biển, thong thả mà đắc ý.

Dù vậy, trong lòng cũng không khỏi có chút cảm khái: nửa năm trước ở

nơi này ta đường đường là Liêu Minh đệ nhất mưu sĩ, ngờ đâu nửa năm
sau, cảnh sắc chốn cũ chưa kịp đổi thay mà ta đã biến thành tội phạm bị
truy lùng hàng đầu của cố quốc, thật sự là phong thủy cuồng loạn, lưu
chuyển khó lường, chẳng thể nào nói trước được…

Đang lúc tâm trí chìm trong u hoài cùng có chút tiếc nuối ai oán, một

thanh âm con gái rụt rè mà trong trẻo vang lên bên tai: “Xin hỏi… Ngài đây
có phải là Thích Vô Ưu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.