KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 302

Thích Vô Ưu xem xong thư, nhất thời cảm thấy môi khô miệng đắng, lục

phủ ngũ tạng nôn nao một nỗi đắng cay, chua chát.

Thảm trạng hiện tại của ta chẳng phải do hồng phúc của y ban cho đó

sao? Đúng là tiểu nhân đê tiện, ngay cả hạ sách châm ngòi ly gián đại vô sỉ
này mà cũng dám làm!

Thích Vô Ưu giận dữ điên người!

Nhưng mà tận sâu trong sự bất bình vẫn phảng phất một chút gì đó, một

cảm giác thật bất đắc dĩ, mặc dù Thích Vô Ưu không muốn thừa nhận, hắn
vẫn không thể tự dối lòng… Trong lòng đang dâng lên một sự kính phục
cùng cảm động…

Y có thể thấu suốt mình, tín nhiệm mình, liều lĩnh bất chấp quá khứ lầm

lạc, bị cả thiên hạ khinh ghét của mình, vẫn một lòng nể trọng. Kẻ tuyệt
đỉnh thông minh như Thích Vô Ưu làm sao không hiểu, một khi Tiếu
Khuynh Vũ bất chấp tất cả mà thừa nhận mình, y phải hứng chịu rất nhiều
áp lực cùng ngờ vực của mọi người!

Nhưng mà… “Thật sự là quá nham hiểm mà!”

Thanh âm phẫn uất của Thích Vô Ưu còn chưa kịp dứt thì… “Mắng chửi

sau lưng người khác không phải là việc làm của người quân tử đâu. Tiếu
mỗ nghe thấy hết rồi đó!” Thanh âm nhỏ nhẹ ôn nhu mà làm Thích Vô Ưu
giật bắn, nhảy dựng lên.

Lập tức quay đầu lại, quả nhiên thấy Tiếu Khuynh Vũ đang được Trương

Tẫn Nhai hộ tống, khoan thai tiến vào chòi cỏ.

Tay áo dài uyển chuyển phất phơ trong gió nhẹ, ngọc quan buộc chặt búi

tóc đen nhánh, giữa trán điểm một vết chu sa thanh khiết thê diễm, dung
mạo tựa tranh. Hình dung y hệt như một vị tiên nhân hạ phàm, toát lên vẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.