KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 303

siêu nhiên thoát tục, vô nhiễm hồng trần, trong trẻo không vướng bận dù
chỉ một chút khói lửa tranh chấp của thế nhân.

Y ngồi điềm nhiên trong luân y, tao nhã cung tay thi lễ: “Thích quân sư,

đã lâu không gặp!”

Thích Vô Ưu bất động thanh sắc, ngữ khí lạnh lùng đáp lại: “Công tử, đã

lâu không gặp!”

Thích Vô Ưu hắc hắc cười lạnh, nhưng ngữ âm vẫn không giấu được tức

giận: “Vốn tưởng công tử là quân tử khiêm nhường, nho nhã lễ độ, ngờ đâu
ngài lại lợi dụng phi tần của Đại vương khiến cho Vô Ưu thân bại danh
liệt!”

Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười trêu ghẹo: “Vậy chẳng phải chứng tỏ mị lực

của Thích quân sư thiên hạ vô địch sao? Thiên hạ vẫn đồn rằng… Tam quý
phi vốn ái mộ Thích quân sư đã lâu, Tiếu mỗ chỉ làm cho Liêu Minh quốc
chủ trong ‘một chút sơ xuất’, thấy thư tình Tam quý phi viết cho Thích
quân sư thôi mà.”

Nghe y nói giống hệt như đó chỉ là thứ chuyện nhỏ không đáng kể, chỉ

ba câu chín điều giãi bày là có thể phủi bay đi sạch vậy.

Thích Vô Ưu cười phẫn nộ: “Bởi vậy, quốc chủ mới hoài nghi ta cùng

phi tần của người tư thông, giận dữ điên cuồng lôi Vô Ưu ra đuổi cùng diệt
tận!”

Tiếu Khuynh Vũ mưu tính sâu xa, hiểu rõ lòng người, y trầm ngâm:

“Thích quân sư, trên đời không một nam nhân nào chịu được sỉ nhục có
một người vợ lăng loàn trắc nết. Huống chi, ngay cả một cơ hội để biện
bạch, Liêu Minh quốc chủ cũng cự tuyệt Thích huynh mà.”

Chỉ một câu nói, đánh trúng nỗi đau, Thích Vô Ưu chết lặng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.