KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 301

“Đúng vậy! Tiểu cô nương nàng biết Thích mỗ sao?” – Trên môi hắn nở

nụ cười ôn hòa khả ái cố hữu, vẻ mặt tươi tắn như vừa có làn gió xuân phơi
phới lướt qua, nụ cười khiến người ta cảm thấy thân thiện hòa nhã, thu hút
cảm tình người đối diện.

Tiểu cô nương đỏ bừng mặt, đôi tay cầm phong thư luống cuống đến nỗi

suýt rơi xuống đất, run run chìa ra trước mặt Thích Vô Ưu: “Có người tự
xưng là bằng hữu của ngài nhờ tiểu nữ trao tận tay ngài lá thư này.”

“Vậy à! Đa tạ cô nương!” – Hắn thản nhiên đưa tay nhận thư, nhưng

nghi vấn ngổn ngang đang giăng giăng khắp mọi ngóc ngách đầu óc. Hiện
tại hắn phải lẩn trốn sự truy sát của kẻ địch, ẩn cư tại nơi đây cũng không
có mấy bằng hữu thân cận biết được, vậy chủ nhân phong thư này là ai?
Sao lại biết tung tích của hắn?

Kẻ này, thực sự là thần thông quảng đại!

Vốn đã sớm nghĩ ‘Là phúc không phải họa, là họa không thể tránh’, nên

Thích Vô Ưu vẫn chẳng tỏ ra một mảy may khẩn trương lo lắng, bình thản
mở thư ra xem.

Nhưng mà… ‘Triển tín bình an.’ (1) – Bốn chữ đề đầu thư đã làm bao

nhiêu vui vẻ đắc ý của Thích Vô Ưu bốc hơi sạch sẽ. Hừm, bị địch nhân
ngàn dặm truy sát, phải trốn chui trốn nhủi, thật là ‘bình an’ đến hét toáng
lên được mà!

Hắn phóng tầm mắt xuống dưới xem tiếp – “Nghe nói Thích huynh bị

quốc chủ sinh lòng ghen ghét đố kỵ, phải lưu vong khắp chốn, chẳng biết
đâu là quê hương xứ sở, lòng ta vô cùng lo lắng cho huynh. Chẳng hay, lời
giao ước nửa năm trước huynh còn nhớ không?”

Chỉ vài chữ ngắn ngủi, ngay cả tên người gửi cũng chẳng có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.