KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 365

‘Hoàn Vũ chinh chiến lục’ có đoạn chép: Đế kiệt xuất ngất trời, cung mã

điêu luyện thành thục, cả đời Nam chinh Bắc chiến, trải hơn hai trăm chiến
dịch lớn nhỏ, thọ thương nhiều không đếm xuể. Vậy nhưng đế vô cùng kiên
cường nhẫn nại, dù vết thương nặng đến nỗi tróc cả thịt, lộ cả xương vẫn tỏ
ra bình thản vô sự, an nhiên chuyện phiếm như thường.

Thấy vậy hỏi rằng: da thịt thân thể đều là của phụ mẫu ban cho, bệ hạ

không cảm thấy đau đớn sao?

Đế đáp: Khuynh Vũ đi rồi, trẫm từ đó không còn biết đau là gì nữa!

Bá quan câm lặng.

Một người chợt lệ tuôn lã chã, rồi cả soái trướng cùng dấy lên thanh âm

nức nở, không dứt bên tai.

Khuynh Vũ, trừ huynh ra, ta còn có thể lộ ra sự đau đớn của bản thân

trước mặt người nào nữa đây?

Hoàn Vũ Đế thống nhất tứ hải, quân lâm thiên hạ, nhưng thanh âm của

chữ ‘Đau’, mãi mãi… mãi mãi… không bao giờ thốt ra nữa…

Bích huyết nhuộm trời xanh, gió cuốn mây vần.

Nghìn quân gầm thét, vạn ngựa vút bay.

Vung đoản kiếm, bạt trường đao, ngựa hí vang trời, thảm sát thét gào

động thiên chấn địa, thây tàn cốt đoạn vương vãi đầy đất, song phương kịch
chiến, chém giết rát mặt, nhãn thần ngầu đục. Điên cuồng chiến đấu khiến
cho người ta không còn lý trí, tất cả đều mất khả năng suy xét phán đoán,
chỉ biết rằng, nhìn thấy kẻ trước mặt khôi giáp dị biệt là lao đến, sát, sát,
phải sát!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.