KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 381

Các dũng sĩ thực sự quá sức mệt mỏi. Khoác trên người khôi giáp nặng

nề, cả ngày xóc nảy trên lưng ngựa xung phong liều chết, lúc ấy tâm tình
đang hưng phấn kích động nên chẳng cảm thấy hề hấn gì, nhưng đến hiện
tại, khi tâm thần xuống dốc, lý trí buông xuôi mới có cảm giác bủn rủn tay
chân, rã rời vô lực, ngay cả vũ khí cũng không nhấc lên nổi, cả người rơi
vào trạng thái thoát lực toàn bộ.

Có vài chiến sĩ vừa tuột khỏi lưng ngựa thì liền quỵ xuống đất, hoàn toàn

không thể đứng dậy, các đồng đội cạnh bên phải chạy đến giúp đỡ, thay hắn
dắt ngựa vào tàu, mau chóng cởi khôi giáp, bàn tay vô ý giật hơi mạnh, thì
thấy lớp áo lót bên trong ướt đẫm mồ hôi lạnh cùng máu loãng.

Lương thảo Bát Phương bắt đầu cạn kiệt dần, từng chiến sĩ lúc này chỉ

được phân phát mỗi người nửa cái màn thầu (2).

“Công tử, người lao lực cả ngày rồi, ăn chút gì đi!”

“Đưa cho các tướng sĩ ăn trước đi, ta vẫn chưa đói!” – Vô Song công tử

nhợt nhạt cười, đôi mắt ôn nhuận như dòng lưu thủy nhẹ nhàng chuyển lưu,
sâu thẳm như trời sao bát ngát, mê ly mờ ảo như sương mù buổi sớm mùa
đông, dẫu không thể nắm bắt, nhưng ai bắt gặp vẻ đẹp ấy đều như lạc vào
hư ảo đắm say mê mộng.

Những lúc trò chuyện cùng tướng sĩ, Tiếu Khuynh Vũ luôn luôn chuyên

chú lắng nghe họ nói, ánh mắt lúc nào cũng nhìn sâu vào người đối diện,
con ngươi đen láy không hề động đậy, thỉnh thoảng khẽ đưa tay vuốt cằm
phụ họa, tạo cho người ta cái cảm giác, y thập phần xem trọng những gì đối
phương nói.

Chính điều đó làm cho những kẻ trò chuyện với y từ tận đáy lòng dâng

lên một cảm giác thỏa mãn hư vinh: xem nha, ngay cả Vô Song công tử
danh chấn thiên hạ cũng chuyên tâm lắng nghe lão tử nói chuyện đó!

Có lẽ vậy chăng, tất cả tướng sĩ đều yêu kính công tử của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.