KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 40

Tiếu Khuynh Vũ thần thái điềm tĩnh, nói tiếp: “Nếu phạm vi tuyển cử

quan lại tướng lĩnh được mở rộng, sâu sát đến tận giới bình dân cùng nô lệ,
vậy thì quốc gia càng có nhiều cơ hội hấp thụ nhân tài… Nếu Đại Khánh ta
quyết thi hành chính sách này, thì không chỉ con dân Đại Khánh, sợ là cả
nhân tài lân bang cũng ùn ùn phó hội. Đến lúc đó Đại Khánh không tốn
một binh một tốt, binh sĩ không cần đổ một giọt máu cũng có thể trở thành
bá chủ thiên hạ.”

“Thật là kỳ lạ… Chúng ta rõ ràng chỉ mới quen biết vài ngày, vậy mà có

cảm giác như đã hiểu nhau cả đời người…”, Phương Quân Càn nhìn trân
trân Tiếu Khuynh Vũ, thành thật: “Người ta nói kẻ hữu duyên chỉ một lần
gặp cũng như cố tri, ta vẫn không tin. Nhưng bây giờ, ta tin…”

Khi hắn đã tắt đi nụ cười mạn bất kinh tâm trên đôi môi nghiêm nghị mà

khinh bạc, có cảm giác như một luồng ánh sáng rạng rỡ lóa mắt vừa lướt
qua trên đôi đồng tử trong suốt cương nghị. Cử động của con ngươi vô
cùng linh hoạt, ánh mắt thong dong mà uy lực, nhất cử nhất động toát ra
khí độ tiêu sái, điềm tĩnh tự nhiên. Cả người hắn giống như một ngọn đuốc
rực cháy, luôn luôn tồn tại một loại mị lực cuốn hút người khác gần như là
yêu dị. Nhìn thần thái hàm ẩn của Phương Quân Càn, Tiếu Khuynh Vũ
không ngăn được mình muốn tán thưởng một tiếng.

Có lẽ, thái độ ngạo mạn bất cần mà hắn luôn tỏ ra ngoài kia chỉ là một

cái mặt nạ để ngụy trang thôi.

“Cái gọi là ‘chỉ cần có tài liền tiến cử’ đã đủ nói lên điểm trọng yếu của

việc dùng người. Việc trị quốc là để duy trì đế chế, những người tài giỏi
cùng chung tay góp sức nắm giữ toàn cục, quốc gia tự khắc được duy trì lâu
bền…”

Đối với Phương Quân Càn, Tiếu Khuynh Vũ là một thính giả hiếm hoi

biết lắng nghe người khác, cùng y nói chuyện thực sự có một cảm giác rất
thoải mái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.