KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 436

Phương Quân Càn, ngươi biết không… khoảng thời gian này, chính là

khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời Tiếu Khuynh Vũ…

Tháng chạp, tiết đông khắc nghiệt lạ lùng, tuyết rơi dày đặc, tán loạn,

vần vũ trong không trung. Bát Phương Thành giống như được khoác một
lớp áo màu trắng bạc lộng lẫy hoa lệ, từ xa nhìn lại, tựa hồ cung quỳnh điện
ngọc trong thần thoại xưa kia…

Cả không gian thuần tịnh tinh khiết, mỹ lệ tuyệt trần, nhưng đồng thời,

cái gì thập toàn thập mỹ, cũng đem lại cho người ta cảm giác u tịch cô
quạnh, lạnh lẽo thê lương. (1)

Mồng mười, Lan Di ẵm theo tiểu bảo bảo mới năm tháng tuổi, cùng Lâm

Y Y đến Bát Phương Thành.

Người nhà của chủ soái đến thăm thân, ai dám lơ là việc nghênh đón

cùng tiếp đãi? Huống chi, đây lại là thân nhân của Phương tiểu hầu gia! Vì
vậy, cơ hồ toàn bộ quan viên Bát Phương Thành từ trên xuống dưới đều rục
rịch xuất động, theo Tiểu hầu gia ra dịch trạm nghênh đón.

Tiếu Khuynh Vũ ủ mình trong chiếc áo lông cừu trắng muốt như mây,

vết chu sa giữa trán long lanh phi diễm, dung mạo tựa tranh vẽ, giữa một
trời tuyết trắng mênh mông, trông hệt như một bức họa thế ngoại thiên tiên
– thư thái nhẹ nhàng như cưỡi gió phiêu diêu, tư thế trầm ngâm, ôn nhu
tĩnh tọa, mà khắc vào lòng thế nhân vạn kiếp.

Đột nhiên, y cảm thấy cả người ấm áp. Đưa mắt nhìn lên, thì ra Phương

Quân Càn đã cởi chiếc áo choàng lông tuyết điêu huyền hồ (2) của mình ra,
phủ kín người y.

Phương tiểu hầu gia chỉ thản nhiên buông một câu: “Như vậy sẽ không

lạnh nữa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.