KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 438

Lan Di nhẹ nhàng đem hài tử mới sinh trao cho hạ nhân, đem hồng bao

đã chuẩn bị từ trước nhét vào tay Phương Quân Càn: “Còn hai năm thôi đó,
đủ hai mươi tuổi thì không có đòi tiền mừng nữa!”

“Biết rồi biết rồi…!” – Phương tiểu hầu gia hỉ hả cười, hài lòng thỏa dạ

giấu biệt chiếc phong bao màu đỏ.

Lan Di cùng Lâm Y Y gật đầu thi lễ với từng vị quan tướng Bát Phương

Thành. Khi chào ai, Lan Di cũng đều hồ hởi vồn vã nói hoài một câu: “Càn
nhi phải phiền đến chư vị quan tâm chiếu cố rồi…!”

Chư tướng Bát Phương liên tục nói không dám không dám. Giỡn chắc, ai

dám ‘chiếu cố’ hắn chứ?!

Bởi một lẽ hiển nhiên, trong lòng cha mẹ nào cũng vậy, hài tử vĩnh viễn

là hài tử, vĩnh viễn có lớn mà chẳng có khôn, vĩnh viễn phải cậy nhờ sự chở
che chiếu cố của mình…

“Ôi chao! Bàn tay này… tại sao lại lạnh như băng thế kia?” – Lan Di

nắm lấy tay phải của Vô Song công tử đang giấu trong ống tay áo vì giá rét,
giọng nói vừa xót xa thương tiếc, vừa có chút trách cứ dịu dàng.

Đột nhiên tay bị một làn hơi ấm mãnh liệt bao phủ, Tiếu Khuynh Vũ

chợt rùng mình, phản ứng đầu tiên là – rụt lại!

Nhưng Lan Di kiên quyết không buông, ngược lại còn gắt gao siết chặt

hơn ở trong bàn tay ấm áp của mình, y nhất thời vô phương giãy giụa.

Đó thật sự là… một loại sức mạnh đặc biệt, ôn nhu, êm ái, mềm dịu, mà

không thể nào kháng cự được…

Mà cũng rất quen thuộc, tựa như… hơi ấm trên người Phương Quân

Càn…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.