Phương tiểu hầu gia một chiếc, Lâm Y Y một chiếc, ngay cả Trương tiểu
bằng hữu cũng có, cậu nhỏ ở trong sân cầm phong bao đỏ thắm lần đầu tiên
trong đời nhảy cẫng lên vui sướng!
Tiếu Khuynh Vũ nhìn vẻ mặt rạng rỡ hoan hỉ của Trương Tẫn Nhai,
trong lòng không khỏi dấy lên một sự áy náy, bứt rứt không yên…
Tẫn Nhai bây giờ cũng chỉ mới bảy tám tuổi thôi, lẽ ra ở tuổi ấy còn
đang được chơi đùa nô giỡn dưới gối mẹ cha, được quan tâm yêu thương
chăm sóc, vậy mà lại sớm theo y bôn ba tứ hải, sớm hôm mệt nhọc, thực sự
là mất đi rất nhiều vô tư hồn nhiên, rất nhiều thú vui con trẻ.
Vậy mà chính mình lại chưa bao giờ quan tâm đến những giai đoạn
trưởng thành của Tẫn Nhai. Điều đó, thực sự khiến cho tiểu hài tử mất đi
một đoạn hồi ức tuổi thơ vô giá không gì sánh nổi trong suốt cuộc đời
mình…
Nhưng… ngay chính bản thân y còn chưa bao giờ được ai cho cái gì, thì
làm sao có gì mà cho được người khác chứ?
Vô Song công tử dù vui dù buồn, dù oán dù giận cũng chẳng bao giờ để
lộ ra mặt, nhưng tâm trạng trong lòng thì vô phương hóa trang che đậy.
Trí tuệ trưởng thành quá sớm, từ lâu đã trở nên tinh anh thấu triệt, cùng
việc phải trầm luân qua vô số tang thương mất mát, vô tình khiến cho
gương mặt đáng lẽ phải biểu hiện những sắc thái vui tươi khoái hoạt, muôn
màu muôn vẻ, tràn đầy sinh khí của cuộc sống, thì lại chỉ vỏn vẹn một biểu
cảm lãnh khốc vô tình, chỉ toàn một gam màu xám ảm đạm, lạnh lẽo giá
băng…
Bỗng nhiên, “Của con!” – Một chiếc hồng bao đỏ thắm chìa ra trước mặt
rồi nhét vào tay y.