KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 442

Tiếu Khuynh Vũ kinh ngạc tột độ, ngây ngẩn hết nhìn trân trân phong

bao màu đỏ trong tay mình lại ngước mắt lên nhìn Lan Di, đôi mắt bà ôn
nhu ấm áp, khóe mắt hiện lên nét cười dịu dàng, trong lòng y chợt cảm thấy
bối rối, không biết làm sao.

Lan Di nhẹ nhàng khép bàn tay y lại: “Khuynh Vũ năm nay cũng vừa

tròn mười tám tuổi mà phải không? Vừa rồi, ta cũng muốn mừng tuổi cho
con, nhưng lại sợ con mắc cỡ không chịu nhận, cho nên bây giờ Lan Di lén
cho con đó! Yên tâm đi, bọn họ không ai biết đâu!”

Tiếu Khuynh Vũ yên lặng cúi đầu xuống, giấu đi đôi mắt đang cố kềm

nén cảm xúc chực trào thành lệ.

Lan Di dịu dàng vuốt ve lọn tóc mai mềm mại của y: “Tiền không nhiều,

người lại là Đại Khánh Thừa tướng cao sang tôn quý, đừng lấy đó làm thất
lễ mà ghét bỏ, nha!”

Phương Quân Càn vô tình nhìn thấy hết cái cảnh Lan Di lì xì cho Vô

Song công tử, có ý chờ Lan Di rời đi rồi thình lình xuất hiện trêu chọc Tiếu
Khuynh Vũ mấy câu.

“Khuynh Vũ à…” – Mới láu táu nói được mấy tiếng, phút chốc hắn

ngưng bặt, cả người dường như bị một sức mạnh vô hình nào đó giữ chặt
tại chỗ không thể nhúc nhích, lời nói cũng bị nghẹn lại trong cổ họng.

Hắn nín lặng khi thấy rõ người kia đối với món quà thật nâng niu, thật

trân trọng giống như đối với một bảo vật trân quý, thật cẩn thận, thật từ tốn
gấp lại, cất kỹ vào trong tay áo.

Tiếu Khuynh Vũ, dù đôi mắt ngập tràn xúc động, nét mặt vẫn chẳng có

chút nào thay đổi, vẫn là lãnh khốc vô tình.

Phương Quân Càn thấu hiểu y nhất, hắn biết, khi Tiếu Khuynh Vũ xúc

động, đôi mắt sẽ lấp lánh lệ quang (1).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.