KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 447

Hiện tại, hắn đem toàn bộ hy vọng ký thác vào người không-có-gì-là-

không-làm-được – đích thị - Tiếu Khuynh Vũ.

Khuynh Vũ không gì không thông, không gì không biết, chắc chắn một

chuyện cỏn con như dỗ dành tiểu hài tử đối với y không thành vấn đề…
Phương tiểu hầu gia một mực đinh ninh thầm nhủ.

Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên dội lên đầu hắn bằng cả một chậu nước đá:

“Ta không biết đâu. Ta vốn chưa từng bế trẻ con bao giờ!” Ngay cả Tẫn
Nhai vốn được y cưu mang từ khi mới sáu tuổi, lúc ấy, dù vẫn còn bé
nhưng Tẫn Nhai đã sớm hiểu chuyện, nhất nhất tự lập mọi việc, căn bản
không cần đến sự quan tâm chiếu cố của y.

Khóe miệng Phương tiểu hầu gia run run giật giật, có vẻ hơi hoảng,

nhưng liền sau đó lại tà tà lộ bản chất đã lỡ thì liều của mình ra: “Mặc kệ,
chỉ cần ngựa chết thành ngựa sống thôi!”

Hắn chậm rãi khom lưng xuống, thật cẩn thận ôm tiểu đệ đệ đến sát bên

luân y.

Điều khiến cho cả hai phải mở to mắt ngẩn ngơ kinh ngạc chính là, hài

nhi tự nhiên ngớt dần, ngớt dần tiếng khóc rồi nín hẳn… Hài nhi mở đôi
mắt to tròn đen lay láy nhìn Tiếu Khuynh Vũ không chớp mắt, cái miệng
nhỏ xinh ư ư a a cười toe, dụi dụi người ôm lấy cánh tay phải của Vô Song
công tử.

Tiểu hầu gia kính cẩn ngưỡng mộ nói: “Huynh thật khiêm tốn… Khuynh

Vũ… quả nhiên không có gì là không làm được!”

Nhìn hài nhi trước mặt không ngừng vặn mình, co chân duỗi tay, đáng

yêu khả ái, ngây thơ thuần khiết không chút tỳ vết, Tiếu Khuynh Vũ bối
rối, không dám đưa tay đụng vào, chỉ lặng lẽ toan kích hoạt luân y tránh đi
chỗ khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.