KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 46

Một thoáng yên lặng, rồi cả hai cùng lăn ra cười ngặt nghẽo.

Khi hai người ở cùng nhau, thỉnh thoảng, dưới trời lạc hoa, Tiếu Khuynh

Vũ sẽ thổi tiêu, Phương Quân Càn lẳng lặng thưởng thức. Khi Tiếu Khuynh
Vũ thổi, thần thái đạm định trầm tĩnh, nhưng chất chứa nỗi niềm vô kể.

Tiêu thanh lạnh lẽo mà trong trẻo, bi ai cùng cô tịch.

Thoáng nghe, tưởng như y vô tình, nhưng đến chỗ sâu lắng nhất, lại đa

tình vô hạn… Tiêu thanh đang cao trào tình cảm, bỗng dưng lạnh lẽo vong
tình… Đang thắm nồng xuân ý, bỗng dưng lạnh tanh, bạc tình…

Phương Quân Càn chuyên chú lắng nghe. Chỉ thấy tiếng tiêu thực đi

thẳng vào lòng người, phàm là người nghe xong đều thấy dâng lên một nỗi
niềm thư mỹ (2) cùng rung động, ngoài ra còn có một cảm giác thanh thoát
nhẹ nhàng, mà cũng len lỏi một chút cô tịch thê lương.

Hắn không biết phải gọi đó là cảm giác gì, và cũng không biết cảm giác

đó từ đâu mà có…

Phương Quân Càn không thể nào giải thích được.

Có khi, Tiếu Khuynh Vũ lại gảy đàn dưới trăng.

Lúc y gảy đàn, tư thế, thần thái tuấn mỹ khác thường, mà cũng dịu dàng,

thanh thoát lạ thường, vẻ đẹp thanh cao, ôn nhu mà hoa lệ âm thầm toát ra.
Dưới mười ngón tay thon dài thanh mảnh mà lại rất hữu lực, từng dây, từng
dây đàn rung lên, ngân nga, tiết tấu có nhanh có chậm, sảng khoái mà tự
nhiên, nhưng cũng ẩn tàng trong đó nét kiêu hãnh, cao ngạo.

Đàn ngân nga, tiếng đàn như mây trôi nước chảy, êm ái rót vào lòng

người, hưng khởi hy vọng giữa cơn tuyệt vọng chán chường, đất trời nổi
mây cuộn sóng, hồng trần hư ảo phù hoa, nhẹ nhàng tinh tế như khe suối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.