KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 494

Nhất thời, Tiếu Khuynh Vũ trở nên phân vân, không biết là nên oán hay

nên hận.

“Ngôi vị Hoàng đế này nhìn thì tốt thật, nhưng bốn phía chung quanh

không có lấy một người khả dĩ có thể tán gẫu, trò chuyện, rốt cuộc cũng
ngộ ra là trống rỗng hư vô, cảm giác lạnh lẽo thê lương thật khó mà chịu
đựng!” – Đôi tay gầy rộc quắt queo của Gia Duệ đế nắm chặt cái đầu rồng
bằng vàng ròng trên tay vịn long ngai từng được rất nhiều người thợ khéo
điêu khắc tinh xảo, thều thào nói ra những lời từ tận đáy lòng.

Tiếu Khuynh Vũ trầm ngâm tĩnh tọa trong cỗ luân y hoa quý phía dưới

bệ rồng, giữ một khoảng cách đối diện với Gia Duệ đế.

“Ngươi hối hận rồi ư?” – Ngữ âm tỏ vẻ bất kính, thay vì phải gọi ‘Bệ hạ’

thì y lại gọi thẳng thừng là ‘ngươi’, chỉ với chuyện này thôi đã đủ khép vào
tội đại nghịch bất đạo.

Nhưng chẳng biết Gia Duệ đế là lơ đễnh không chú ý, hay là vì nghe mãi

cũng thành thói quen…

Lão thản nhiên cười, những nếp nhăn trên khóe mắt xô lại lạnh lùng,

khắc bạc: “Trẫm, không hối hận!”

Ngoài con đường bằng mọi giá đăng ngôi Thiên tử, lão không còn bất cứ

lựa chọn nào khác, nếu có, cũng chỉ là cái chết.

Hơn ai hết, lão biết mình không còn bao nhiêu thời gian, nhưng để bảo

toàn vài năm sống ngắn ngủi đó, lão phải không từ bất cứ thủ đoạn nào tiêu
diệt những kẻ có dã tâm uy hiếp ngôi vị Hoàng đế của mình!

Tiếu Khuynh Vũ khép mi mắt, hàng mi dài rậm cong vút khẽ động, mơ

hồ như cánh bướm chấp chới rung rinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.