KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 526

Phương Quân Càn, chỉ bốn năm thôi mà cũng không kịp chờ đợi hay

sao?

Vì sao nhất định là hắn?

Vì sao cứ nhất định phải là hắn?

Trời xanh kia… ngươi đối với Tiếu Khuynh Vũ… sao tàn khốc đến vậy?

Luân y lặng lẽ đứng ở một góc hành lang bằng gỗ khúc khuỷu quanh co,

gió lay xào xạc, giỡn với lá, đùa cùng hoa, cỏ cây ngả nghiêng thân mình
trong điệu vũ, giao hòa cùng hơi thở của đất trời, lá hoa mỏng manh phiêu
tán trong làn gió mát lạnh, lả tả đáp xuống nền đất, khẽ run rẩy, lay động
khi cơn gió thích đùa dai đẩy đi, cuốn lên một đám bụi mờ…Này cảnh, này
tình nên thơ tao nhã, khiến người ta cũng cảm thấy thoải mái vui tươi, bình
yên thanh thản…

Tiếu Khuynh Vũ ngửa đầu nhìn trời, nhãn thần rực lên là kiên quyết

bướng bỉnh, là ‘mệnh ta bởi ta không bởi trời’, là cao ngạo tự tôn, là lạnh
lùng băng giá…

Ngươi cho rằng… ta không đành lòng giết hắn sao?

Chỉ cần có thể bảo vệ Đại Khánh, không có việc gì Tiếu Khuynh Vũ

không làm được, không có thứ gì Tiếu Khuynh Vũ không thể dứt bỏ!

Kể cả ─ hắn!

Ngón tay nắm lại thật chặt, rát buốt, cơ hồ tưởng gãy nát, đôi đồng tử

trong suốt của Tiếu Khuynh Vũ thoáng long lên rực lửa, nhưng dần dịu lại,
cuối cùng biển lặng sóng yên, khóe thu ba lại trữ định trong trẻo, lại trầm
ổn lạnh lùng, lại ôn nhu nhuận nhã, giống như hòn than bùng cháy mãnh
liệt, trút sạch tinh hoa, để rồi còn lại chỉ có vụn tro tàn…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.