KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 53

thẳng thừng như vậy, nên dùng lời nói hay ho một chút để nàng yên lòng,
vậy sẽ tốt hơn cho cả hai.”

Đôi môi của Tiếu Khuynh Vũ vốn lạnh lùng, nhưng giờ lại như có ý cười

kỳ lạ, nửa chua chát, nửa như giễu cợt: “Nói những lời hoa mỹ để lừa nàng,
dối nàng, gạt nàng, cho nàng một tia hy vọng mờ mịt lại chẳng tàn nhẫn
hơn hay sao?”

Phương Quân Càn nhún vai: “Có lẽ…ai mà biết được!”. Thực tế, vẫn có

loại người tình nguyện cả đời sống trong hoang ngôn xảo ngữ, ngọt nhạt
gạt người.

Tiếu Khuynh Vũ nghe hắn nói vậy, tuyệt không có điểm đồng tình, cười

lạnh tanh: “Huống hồ, ta cũng sẽ không bao giờ nói với ai ‘Ta yêu ngươi’.
Ba chữ này, vĩnh viễn ta sẽ không nói.”. Y nhướng mi, ngũ quan tuấn tú
lung linh trong ánh đèn mờ ảo, tưởng như hư ảnh có thể biến mất bất kỳ lúc
nào: “… Trước kia đã không, bây giờ không, tương lai đương nhiên cũng
sẽ không.”

---oOo---

(1): dâm tặc

(2): cảm giác thư thái, dễ chịu.

(3): nguyên văn là ‘bát phong bất động’, tôi suy nghĩ theo cái sự hiểu của

mình và đối chiếu với chú thích của Phi Thiên về thành ngữ đó thì thấy
không khác nhau cho lắm nên tôi để nguyên theo ý hiểu của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.