KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 556

tục thắp sáng các ngọn nến khác chung quanh, tuyệt không mảy may khựng
lại.

Có điều là, không một ai thấy hành vi vừa rồi của hắn là vô lễ, là bất

kính, dường như ai nấy đều mặc nhiên cho rằng với con người như hắn thì
nhất cử nhất động vừa rồi là tất nhiên, hiển nhiên phải như vậy.

Bởi lẽ, hắn vốn phải như vậy.

Liễu Trần đại sư chắp hai tay trước ngực: “Phương hầu gia đại giá quang

lâm, Tướng Quốc tự thật là nhà tranh thêm sáng (1), vinh hạnh thay cho tệ
tự!”

Phương Quân Càn trong tay cầm nến, tư thế vẫn an nhiên tao nhã tiếp tục

công việc mồi lửa. Hắn đưa mắt nhìn quanh quất đại điện đang dần rực
sáng bởi muôn nghìn đốm lửa, không khỏi bật cười thành tiếng: “Nói ‘nhà
tranh’ là đại sư đã quá khiêm tốn, nhưng ‘thêm sáng’ thì… đúng thật là vậy
nhỉ?”

Liễu Trần ôn hòa cười đáp: “Trời bão tuyết, đất đóng băng, khắc nghiệt

vô cùng, Tiểu hầu gia đây lại chờ đến lúc tiết trời như vậy mà cất công
viếng chùa lễ Phật, đủ thấy tấm lòng thành tâm của người!”

Phương Quân Càn cũng cười, nhưng nụ cười không còn mấy tươi tắn:

“Đại sư hiểu lầm rồi, Bổn hầu hôm nay đến đây cũng chẳng phải vì nhớ
Phật mà thăm đâu!” Giữa điện đèn nến soáng choang, hắn đứng khoanh tay
ngạo nghễ, “Chẳng là Bổn hầu nghe nói mấy ngày nay ở Đại Tướng Quốc
tự có hội Tơ hồng se duyên, chợt cảm thấy hứng thú nên mới đến phó hội
xem náo nhiệt, chẳng ngờ ở Nhân duyên kiều ngoài kia, một bóng người
cũng không có…”

Đoạn nhăn mày, khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ ta nhớ nhầm ngày?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.