KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 570

nhiêu nhiễu nhương thế sự phút chốc thổi bay, tẩy sạch không còn dấu vết,
chỉ còn thuần khiết, tinh trong.

Trên cái trán già nua của Gia Duệ đế, những nếp nhăn luôn hằn sâu khắc

bạc bỗng dưng giãn ra, khiến khuôn mặt u tối thoáng hiện vẻ hiền lành
hiếm thấy: “Hai mươi mốt, cũng nên thành gia… Vô Song đã có ý trung
nhân chưa? Nếu có, không cần ngại ngần cứ nói với Trẫm một tiếng, Trẫm
nhất định sẽ thay ngươi làm chủ, thành toàn sở nguyện!”

Trong mắt Tiếu Khuynh Vũ lóe lên một tia mỉa mai mơ hồ: “Vô Song từ

nhỏ quen sống một mình, từ lâu đã muốn cả đời cô độc, không cần nhọc
công Bệ hạ lo lắng. Hảo ý của Bệ hạ, Vô Song tâm lĩnh!”

Gia Duệ đế thoáng rùng mình ớn lạnh, cả thân người gầy ốm vô lực uể

oải tựa vào ngai vàng, chỉ trong phút chốc sự tinh nhạy lọc lõi biến mất, chỉ
còn lại một lão nhân yếu ớt trong thân ảnh cô đơn, trông lão như già đi
hàng chục tuổi. Thinh lặng cả nửa ngày, lão mới mệt mỏi thốt ra được một
câu: “Tuy nói là ngươi hành tẩu không tiện… Nhưng từ nhỏ đến lớn ngươi
luôn luôn là người xuất sắc nhất, nổi bật nhất. Từ xưa đến nay, Trẫm đều
luôn vì ngươi mà tự hào…”

“Vô Song, hãy tin Trẫm, ngươi nhất định sẽ tìm được một người yêu

thương ngươi thật lòng!” (Phương Gia Duệ từ đầu đến giờ chỉ có câu này là
xuôi tai nhất!)

Tiếu Khuynh Vũ trở về tư thế thản nhiên bất động, thần thái vạn phần

kiên định, không mảy may đổi khác: “Tạ ơn Bệ hạ đã quan tâm! Thần cáo
lui!”

Ra khỏi Ngự thư phòng, đêm đã về khuya, trời càng rét lạnh, gió tuyết

càng khắc nghiệt.

Ngự hoa viên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.