KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 572

Cả người Tiếu Khuynh Vũ chấn động đến tê liệt, bao nhiêu đau đớn lẫn

đắng cay không thể đo đếm được hòa cùng niềm hạnh phúc như vỡ òa
trong lồng ngực, cơ hồ trộn lẫn, vẫy vùng, nhộn nhạo muốn bùng phát ra
ngoài.

Chớp mắt, nhãn thần rưng rưng ngấn lệ!

Thanh âm của Phương Quân Càn càng lúc càng nhỏ, gần như là thì thầm,

nhưng mỗi câu mỗi chữ đều rõ ràng, kiên định, tha thiết ôn nhu: “Trước
đây ta vẫn tự dối gạt mình, cho rằng chúng ta cứ mãi mãi như vậy cả đời
cũng đủ hạnh phúc. Ta vốn nghĩ, niềm vui của Khuynh Vũ cũng là của ta,
hạnh phúc của Khuynh Vũ cũng là hạnh phúc của ta, vậy là đủ rồi. Nhưng,
ta chợt phát hiện, lòng người vốn rất tham lam, vĩnh viễn chẳng biết đâu là
đủ, là nên dừng lại. Ái tình… lại càng như vậy. Ta, thực lòng ta, căn bản
chưa bao giờ thấy đủ, chưa bao giờ muốn sẽ như vậy cả đời, càng không
bao giờ muốn buông tay…”

Tiếu Khuynh Vũ khép mi, cố ngăn cảm xúc đang chực trào ra thành lệ,

dưới ánh trăng nhợt nhạt, khuôn mặt y lại càng nhợt nhạt hơn, đôi môi run
rẩy nhưng vẫn cố giữ ngữ âm trong trẻo, bình thản lạnh lùng, ẩn hiện chút
giễu cợt, làm người ta như liễu đoạn tâm can: “Phương tiểu hầu gia sao lại
lấy Tiếu mỗ ra đùa như vậy? Đường đường một Anh Vũ hầu, thế gian thiên
hạ biết bao nữ nhân ngày đêm tưởng nhớ, sớm muộn người cũng phải thú
thê nạp thiếp, con đàn cháu đống nói nghiệp tổ tông…”

Phương Quân Càn ngắt lời:

“Phương Quân Càn ta không thành thân, không sinh con, chỉ cần có

Khuynh Vũ ở bên cạnh làm bạn một đời!”

“Chẳng sợ nghìn người thóa mạ, chẳng sợ vạn người phỉ nhổ, cũng

chẳng sợ hết thảy thiên hạ dè bỉu khinh khi… Chỉ cần Khuynh Vũ nguyện
ý, Phương Quân Càn ta nguyện trao tặng huynh tất cả, dẫu là tính mạng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.