KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 571

Màn đêm thăm thẳm bao trùm cảnh quan, vạn vật. Mọi thứ chìm trong

tối tăm não nùng của bóng đêm và gió tuyết. Hoa lá cỏ cây run rẩy xếp
cánh thu mình lại, chịu đựng từng mạt tuyết nặng trĩu phủ lên mình. Trăm
hoa tàn lụi, xác xơ bởi đông tuyết vô tình, đông phong lãnh đạm.

Ào ạt thổi, ào ạt rơi, cuốn thốc, phiêu tán…

Thê lương, điêu tàn…

Tiếu Khuynh Vũ chậm rãi di chuyển luân y đến bên một gốc đào chỉ còn

trơ trụi cành khô, tuyết đè nặng những nhánh cây gầy guộc, mảnh mai càng
khiến cho nó mang một vẻ cam chịu đáng thương. Y dịu dàng đưa tay vuốt
ve thân cây khô héo, nhẹ nhàng phủi đi mạt tuyết còn đọng.

“Đáng tiếc là không có hoa đào…” – Tiếu Khuynh Vũ giật nảy mình,

kinh ngạc quay đầu lại liền bắt gặp Phương Quân Càn đã đứng sau lưng
mình không biết từ lúc nào, cũng đang bần thần nhìn quanh quất Ngự hoa
viên, nhìn cây đào quắt queo mình đang ve vuốt.

“Đúng vậy, không có hoa đào…” – Tiếu Khuynh Vũ kích hoạt luân y,

chuẩn bị rời khỏi.

“Khuynh Vũ…” – Từ phía sau lưng, vọng đến thanh âm nhỏ nhẹ, ôn nhu

của Phương Quân Càn, “Hôm nay, ta phải nói một việc…”

“Ta không muốn nghe!” – Tiếu Khuynh Vũ hoàn toàn không quay đầu

lại nữa, thanh âm lãnh đạm vô tình, “Ngươi không cần nói gì hết!”

Bỗng nhiên…

“Ta yêu huynh!...”

Cỗ luân y đột ngột khựng lại.

Hắn vừa nói: Ta yêu huynh…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.