KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 643

Nghị Phi Thuần nhìn mình hồng bào hỷ phục, bất giác so sánh với y, tự

nhiên ngọc diện ủ ê thất sắc, phượng nhãn u ám tối tăm. Trong lòng bỗng
quặn lên một cảm giác bứt rứt khó chịu mà trước nay chưa từng có.

Phương Quân Càn bước lên phía trước, ánh mắt trở nên phức tạp:

“Đã từng có ai nói với Khuynh Vũ, huynh… mặc hồng y quả thực rất

đẹp hay chưa?”

“Tiếu mỗ… chưa bao giờ mặc hồng y!” – Đôi môi xinh đẹp của Tiếu

Khuynh Vũ uốn thành một nụ cười diễm lệ, hầu che đi đôi nhãn quang
hoang mang lạc thần, “Chính là vì… hôm nay là đại hôn của Phương tiểu
hầu gia, nếu Tiếu mỗ cứ theo thói quen một thân bạch y đến chúc mừng thì
khó tránh khỏi thất lễ!”

Màu đỏ, từ xưa đến nay luôn là màu biểu thị hỷ sự cùng mừng vui khôn

tả.

Mừng vui khôn tả…

Hôm nay mặc hồng y, thắt lụa đỏ, tư thái điềm tĩnh thản nhiên đến chúc

mừng, chính là để mọi người trong hỷ yến không có cơ hội nhìn ra ở mình
nửa điểm bi ai cô tịch.

Sắc trắng của bạch y không đủ để che đậy, đành phải nhờ cậy đến sắc đỏ

của hỏa hồng.

“Khuynh Vũ…” – Cổ họng Phương Quân Càn như có tảng đá đè chặt

khiến hết thảy cảm xúc bị dồn ứ lại, nghẹn đắng, buốt đau, khó khăn lắm
hắn mới run rẩy mấp máy đôi môi, bật ra vài tiếng đứt đoạn.

Bên trong kiệu, Tiếu Khuynh Vũ đoan nghiêm tĩnh tọa, thư thái điềm

nhiên không chút gợn sóng, y cúi thấp người, thanh âm trong trẻo, vân đạm
phong khinh: “Chúc mừng Tiểu hầu gia!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.