KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 709

Ánh mắt lạc thần dài dại càng lúc càng mơ hồ như có màn sương che

phủ, thân ảnh thân thương càng lúc càng nhạt nhòa dần, càng lúc càng xa
xôi thăm thẳm…

Một tiếng sấm rền vang, từng hạt từng hạt mưa như châu ngọc từ trời rơi

xuống…

Trời xanh cũng khóc sao?

“Vương gia…” – Lan Di giãy giụa thoát khỏi gọng kìm của thị vệ bên

cạnh, tức tốc lê gối đến bên thi thể Định Quốc Vương gia.

“Lan Di!” – Cả người Phương Quân Càn không còn gượng được dù chỉ

một chút sức lực, tay nắm Bích Lạc kiếm lơi lỏng dần, gần buông xuống
đất.

Tay trái Lan Di ôm lấy tay hắn, tay phải dịu dàng xoa đầu, vuốt ve mái

tóc đen nhánh: “Càn nhi, gọi Lan Di một tiếng ‘mẫu thân’ đi! Lan Di chưa
bao giờ nghe con gọi ta là ‘mẫu thân’ cả!”

Hơi ấm của bàn tay người phụ nữ áp lên đầu khiến Phương Quân Càn

bồi hồi xúc động, lưu luyến không muốn rời.

Phương Quân Càn si ngốc ngắm nhìn nụ cười ôn nhu đầy yêu thương

của Lan Di, cánh môi mấp máy: “Mẫu thân…”

Bà, chính là mẹ hắn!

Lan Di bừng nở nụ cười rạng rỡ thỏa mãn, tay bà lần xuống vuốt ve

khuôn mặt của đứa con không phải do mình sinh ra… Đột nhiên, cả hai tay
chộp bàn tay phải cầm kiếm của Phương Quân Càn, lấy hết sức bình sinh
đâm thật mạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.