KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 740

Không biết vì nguyên nhân gì, rõ ràng, Tiếu Khuynh Vũ ngồi đó, trên

luân y, rõ ràng còn thấp hơn bả vai người khác…

Nhưng mà, Phương Giản Huệ lại có cảm giác rất xác thực rằng, y đang

từ một nơi nào đó rất cao nhìn xuống mình.

Loại cảm giác này rất kỳ lạ, cũng không hề có lý do gì cụ thể. Nhưng

mà, Phương Giản Huệ lại cảm thấy nó rất thật, thật như thể thực tế trước
mắt là như vậy, khiến cho gã mất hết tinh thần, không thể chịu nổi.

Mà, càng nghĩ, lại càng thấy uất hận dâng trào!

Gã là ai chứ? Chính gã mới thực sự là Thái tử Điện hạ danh chính ngôn

thuận đương triều kia mà! Vậy mà tại sao, tại sao chỉ có kẻ tàn tật ấy được
Phụ hoàng tín nhiệm, văn võ bá quan trong triều không ngớt ngợi khen, và
còn vô số con người tài ba kiệt xuất cam lòng quy phục dưới trướng?!

Lòng ghen tỵ như ngọn lửa âm ỉ phút chốc thổi bùng lên thiêu đốt đầu óc

gã, như một con bạc thua cháy túi, cay cú đến mụ mẫm, điên cuồng dốc
toàn bộ vốn liếng cược một ván cuối cùng, được ăn cả ngã về không!

“Tiếu Khuynh Vũ bao che phản đảng tức đồng mưu phản nghịch! Loạn

thần tặc tử, thần gặp thần tru, người gặp người giết! Xông lên hết cho ta!”

Tiếu Khuynh Vũ biết. Xem ra… chuyện binh khí tương tranh là vô

phương tránh khỏi!

Máu sẽ đổ, huyết sẽ tràn… Chỉ không biết đêm nay, đại môn tiểu viện sẽ

nhuộm hồng máu ai?

Vô Song công tử vừa toan hạ lệnh đại khai sát giới, đột nhiên đâu đó

phía sau lưng Ngự lâm quân truyền đến một tiếng hô: “Khoan!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.