KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 759

Khuôn mặt phong thần tuấn lãng của Phương Quân Càn bị phủ lên một

lớp vô cảm, đôi môi bợt bạt nhếch lên, gọi là cười nhưng không thể nghĩ là
cười, mà cũng không thể gọi tên thứ xúc cảm đó: “Chỉ cần không chết, đó
chính là kết quả tốt nhất!”

Quả thực không dám tưởng tượng, chỉ cần hắc y nhân kia đến chậm một

tích tắc, Phương Quân Càn…

Vô Song công tử đưa ánh mắt phức tạp nhìn Phương Quân Càn: “Chỉ

cần huynh không việc gì là tốt rồi!”

Phương tiểu hầu gia nhẹ cười, không tỏ thái độ: “Bổn hầu còn tưởng

Khuynh Vũ sẽ hỏi người cứu ta rốt cục là ai!”

“Huynh không nói, ta cũng sẽ không hỏi. Chỉ cần đến thời điểm, tự Tiểu

hầu gia sẽ nói. Kỳ thực, chỉ cần huynh bình an vô sự, Tiếu mỗ đã yên tâm
rồi!”

“Khuynh Vũ thật đang lo lắng cho ta sao?” – Phương Quân Càn tà mị

cười, ánh mắt sáng như sao lại ngời lên nét tinh nghịch cố hữu.

Tiếu Khuynh Vũ chăm chú nhìn hắn, bỗng nhiên lặng lẽ cúi đầu, không

đáp. Giữa đôi chân mày thanh tú, vết chu sa càng thắm đỏ kiều diễm, như
mộng như mê.

Phương Quân Càn thinh lặng ngắm y không chớp mắt.

Rõ ràng là… thân thể tàn tật, so với bất kỳ kẻ nào cũng phải nỗ lực gấp

bội lần, vậy mà lại uyên bác cao minh, thông tuệ mẫn tiệp vượt xa hết thảy
bọn họ.

Rõ ràng là… không thể hành tẩu, vậy mà không oán không hận, cũng

không hối hận bỏ mặc tất cả cùng với mình nghìn dặm bôn ba.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.