KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 769

Phương Quân Càn nhảy lên xe ngựa: “Đa tạ công chúa, hẹn ngày tái

ngộ!”

Tiếu Khuynh Vũ nãy giờ vẫn im lặng, bất thình lình nhả ra một câu:

“Nàng đã yêu hắn!”

Đối tượng mà câu nói này nhắm đến không ai khác chính là Thuần

Dương (3). Không phải nghi vấn, mà là khẳng định, ngữ khí chắc như đinh
đóng cột.

Nghị Phi Thuần gượng cười thảm não. Dưới ánh trăng nhợt nhạt, nụ cười

của nàng lại càng bội phần bi ai, như sương mờ, như trăng lạnh.

Tay nàng run run chỉ vào Phương Quân Càn, mắt vẫn đăm đăm nhìn Tiếu

Khuynh Vũ: “Đúng vậy, ta đã yêu chàng!”

Dù cho hoàng huynh luôn mãi cảnh báo, dù cho chính nàng ngày đêm tự

kỷ ám thị, nhưng, nàng… đã thật lòng yêu vị phu quân mình, là kẻ thù dân
tộc, cũng là kẻ thù giết cha của nàng…

Trời đất biến thiên, phong vân cuồng loạn.

Vật đổi sao dời, tang điền thương hải.

Duy chỉ một chữ tình…

Vĩnh viễn…

Không thể giải thích…

Cũng không thể thấu hiểu bằng lẽ thường.

---oOo---

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.