KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 772

Chính bản thân nàng cũng không thể nói rõ được.

Nàng chỉ là, rất muốn khóc thật to lên…

Xe ngựa đã đi được một quãng, Tiếu Khuynh Vũ vẫn vọng nhìn bóng

dáng cô độc của nữ nhân mỹ lệ đang dần chìm khuất vào bóng đêm, ánh
mắt vốn đạm nhiên trầm tĩnh chứa đầy bứt rứt cùng bi thương.

Khi mọi thứ đã hoàn toàn ở lại sau lưng không còn dấu tích, y mới lặng

lẽ quay sang Phương Quân Càn, nhàn nhạt nói: “Kỳ thực, con người vốn rất
ích kỷ…”

Phương Quân Càn nghe y nói, khóe môi khẽ nhếch cười, khinh miêu

đạm tả đáp lại: “Không ích kỷ, liệu còn có thể gọi là con người? Bổn hầu
không phải thần nhân, mà Khuynh Vũ, cũng đương nhiên không phải…”

Người không bao giờ là thần. Người có hỉ nộ ái ố, có thất tình lục dục,

thần thì không. Người biết đau đớn, biết tuyệt vọng, biết ích kỷ, biết ghen
tỵ, biết căm hận, thần không biết.

Và người, chỉ duy nhất con người mới biết yêu thương.

Đã là người, cho dù là Tuyệt thế vô song, cũng không thể chối bỏ được

tình yêu, không thể chạy trốn được mệnh kiếp.

Tỷ như, y, lại tỷ như, hắn.

Cho dù, trong mắt mọi người, Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ chỉ một

lòng thanh tâm quả dục, đến nỗi làm cho người ta luôn nghĩ về y như tiên
nhân hạ phàm, luôn có ý kiêng dè nể sợ, thì chỉ duy nhất Phương tiểu hầu
gia biết rõ, Tiếu Khuynh Vũ hoàn toàn không vô tình.

Hoàn toàn tương phản với nhận thức của người thường, y không những

không vô tình, mà còn rất dễ xúc động, hơn nữa, lại còn cực kỳ đa tình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.