KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 812

nghiệp nháy mắt hóa thành hư không, vinh hoa phú quý phút chốc tan theo
mây khói, hà huống chi ván cờ cỏn con của chúng ta?”

“Công tử…” Thích Vô Ưu nhìn y, vẻ âu lo hiện rõ nơi đáy mắt. Rõ ràng,

người trước mặt chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vậy mà khiến bất kỳ ai đối diện
đều có cảm giác y đã sớm thấu triệt hồng trần, tường tận nhân sinh, bình
đạm an tĩnh, nhưng cũng tuyệt đối tịch liêu, cô độc.

Hắn nhìn lại cuộc cờ, âm thầm đánh giá phong thái toát ra trong từng

nước đi của Tiếu Khuynh Vũ. Ẩn sâu bên trong sự kín đáo thâm trầm, vừa
có nét tinh tế tỉ mỉ, nhưng vô cùng sinh động biến hóa, vừa có sự tinh ranh
quỷ quyệt, nhưng cũng phảng phất khí chất nho nhã thanh cao, và cũng
không thể thiếu đi cảm giác tịch mịch, cô liêu đến lạnh lùng trong mỗi nước
cờ được hạ. Toàn cục, mọi nơi mọi chỗ đều là tiềm phục, mỗi tiến mỗi lui
đều đầy sát ý, hết thảy khiến người ta rợn óc gai người, chấn kinh khiếp
hãi!

Cương thì cương đến cùng cực, nhu cũng nhu đến cùng cực!

Nhưng mà, cương quá sẽ nát, nhu quá sẽ oằn…

Tâm trạng bỗng dưng có gì đó chùng xuống nặng nề, không khí cũng trở

nên ngột ngạt, Thích quân sư vội vàng chuyển đề tài: “Tiểu hầu gia dạo gần
đây kỳ lực tiến bộ rất nhanh!”

Vô Song công tử mỉm cười ôn nhuận: “Đúng vậy, càng lúc càng có

phong độ của bậc vương giả rồi.”

Thích quân sư ấn mạnh quân cờ vừa hạ, nói: “Theo kiến giải của công tử,

như thế nào mới gọi là vương giả?”

Tiếu Khuynh Vũ cúi đầu nhấp một ngụm trà, ung dung đáp: “Vương giả,

là kẻ nhân trung long phụng, vứt bỏ mọi phép tắc quy củ, không màng cái
gì đạo lý, chỉ biết duy ngã độc tôn (3). Phải có được thứ tâm địa đế vương,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.