KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 864

Tiếu Khuynh Vũ lẳng lặng mân mê vòng kim tuyến trên tay: “Mời tướng

quân!”

Dương Hổ ngẩng đầu, đem toàn bộ những lời Phương Quân Càn đã nói

bắt đầu chậm rãi thuật lại. Tài tình là chẳng những không hề bỏ sót một chữ
nào đã nghe được, mà thậm chí ngay cả ngữ khí cùng thần thái cũng bắt
chước y hệt không sai một chút nào.

“Bổn hầu thực rất giận! Khuynh Vũ muốn cứu Đại Khánh, được thôi,

nhưng chí ít cũng phải nói với bổn hầu một tiếng chứ! Cứ như vậy chẳng
nói chẳng rằng bỏ Bát Phương Thành mà đi, hại bổn hầu lo lắng đến nỗi ăn
không ngon ngủ không yên. Lần nào cũng vậy, chuyện gì cũng vận hết vào
người mình, đến cả bổn hầu cũng không có cơ hội san sẻ gánh vác. Khuynh
Vũ đối với thiên hạ thương sinh bao nhiêu tình cảm, mà chỉ duy nhất đối
với bổn hầu, sao lại tàn nhẫn đến vậy?”

Chỉ cần nghe một nửa, Tiếu Khuynh Vũ liền có thể xác định, đây chính

là nguyên văn của Phương tiểu hầu gia... Ngữ điệu vừa có bất đắc dĩ, vừa
có tủi hờn như tiểu hài tử này, đích thực ngoại trừ trước mặt mình ra, tuyệt
không bao giờ có ở bất kỳ nơi nào khác, ngữ điệu độc nhất vô nhị, không
đâu có được.

Bỏ qua một bên quốc gia, đạo nghĩa cùng với trách nhiệm không bàn tới,

thì chính mình, duy một chữ ‘Tình’, đúng là vẫn không thể dứt khỏi hắn
được.

“Được thôi được thôi, huynh muốn cứu lê dân, huynh muốn diệt Uy Nô,

bổn hầu rất hiểu, bổn hầu ủng hộ huynh. Mặc dù chia cách đôi nơi không
thể cùng huynh kề vai chiến đấu, nhưng Khuynh Vũ chỉ cần biết là... Bất cứ
khi nào, Phương Quân Càn cũng luôn ở phía sau yên lặng khích lệ, ủng hộ
huynh, như vậy, cũng sẽ không thấy cô đơn nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.