KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 902

ong ù ù, ầm ầm hết trận này đến trận khác, chấn động khủng khiếp đến độ
hắn không thể đứng vững nữa.

Cũng không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, hắn mới từ trong trạng

thái vô tri vô giác giật mình hồi tỉnh.

Giật mạnh tay ném tên sứ giả sang một bên, Phương Quân Càn hoang

mang nhìn chung quanh, biểu cảm giống như một người mắc bệnh hiểm
nghèo sẵn sàng đến đủ nơi, vái đủ thầy, uống đủ thuốc để chạy chữa.

Hắn vọt tới trước mặt Dương Hổ, hỏi dồn: “Tiểu Dương, chuyện này là

giả đúng không, chẳng phải ngươi vừa mới ở bên Khuynh Vũ sao, y chẳng
phải đang sống rất tốt sao, có đúng hay không?”

So với Phương Quân Càn, biểu hiện của Dương Hổ còn mờ mịt hơn, hai

mắt đờ đẫn, ngốc dại, hồn như phiêu bạt tận cõi nào không rõ.

Phương Quân Càn lại lập tức chuyển hướng nhìn Thích Vô Ưu, ánh mắt

tha thiết của hắn khiến Thích quân sư bối rối không biết làm sao, ấp úng
ngập ngừng mãi không nói nổi nên lời.

Cuối cùng, Phương Quân Càn quay đầu hướng mắt về phía Cổ Mục Kỳ,

biểu hiện của hắn khi ấy hệt như một người đang tuyệt vọng giữa dòng lũ
xiết cố gắng níu lấy cành lục bình mong manh cứu mạng: “Lão Cổ, ngươi
nói gì đi!”

Cổ Mục Kỳ vòng vo: “Công tử sẽ không dễ dàng mà đi như vậy... ơ... à...

Hà huống chi khoảng cách từ Hoàng đô về đây xa xôi diệu vợi, tin tức...
cũng có thể sai...”

“Đúng đúng đúng!” – Ánh mắt của Phương Quân Càn nhìn Cổ Mục Kỳ

có thể nói là sánh ngang với vạn lần cảm kích, “Nhất định là vậy, nhất định
là bọn họ lầm lẫn, nhất định là bọn họ lầm thôi! Mau lên, mau đi liên lạc
với thám tử tại Hoàng thành kiểm tra thực hư! Không, không, bổn hầu phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.