KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 966

Thích Vô Ưu nhìn sắc mặt tái nhợt đến trong suốt của y, không khỏi lo

lắng: “Công tử, thương thế của người?”

“Quân sư không cần quá lo, đã bình thường trở lại.” – Một cước kia của

Lao Thúc rất có chừng mực, chỉ vừa đủ khiến y mất đi năng lực hành động
mà không làm tổn thương đến nội tạng.

“Công tử, đến giờ uống thuốc rồi.” – Trương Tẫn Nhai bưng chén thuốc

màu đen sóng sánh nóng hổi bước vào cửa, vừa nhìn thấy Thích Vô Ưu lập
tức lửa giận đùng đùng, hùng hổ đem chén thuốc dằn thật mạnh xuống bàn!

“Ngươi tới làm gì! Chẳng lẽ còn chê cười công tử chúng ta bị thương

chưa đủ nặng? Chỗ chúng ta không hoan nghênh ngươi, đi ra đi ra đi ra!” –
Tiểu tử vừa nói vừa xua đuổi Thích Vô Ưu ra ngoài, chỉ thiếu nước lấy chổi
quét lia lịa cho khuất mắt.

Thích quân sư tủi thân ghê gớm: mình đã trêu ai ghẹo ai đâu chứ?

“Tẫn Nhai,” – Vô Song công tử nghiêm mặt lại, “Vi sư chưa từng nhớ có

dạy ngươi đối đãi với khách nhân như vậy.”

“Công tử!!” – Trương tiểu bằng hữu tức nghẹn thở, “Người còn nói giúp

hắn! Người xem bọn họ hại người thành thế nào rồi! Còn Lao Thúc kia,
lão… lão rõ ràng có lòng gian từ trước mà! Con thật muốn thử xem lão còn
mặt mũi nào đến gặp công tử nữa!”

Vô Song công tử ý vị sâu xa nói: “Trên chiến trường ai cũng đều vì chủ

nhân của mình, lão vốn không làm gì sai, Tiếu mỗ không trách lão.”

“Công tử người đại nhân đại lượng không trách lão, nhưng đồ nhi bụng

dạ hẹp hòi, đầu óc thiển cận, đồ nhi trách lão!”

Tiếu Khuynh Vũ lạnh giọng: “Trương Tẫn Nhai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.