KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 969

để lại dòng máu lưu truyền, vì con cháu đời sau mà lưu lại một chút dấu
tích.”

Nhìn gương mặt trầm tĩnh không chút rung động, ngữ khí bình thản

không chút bối rối của Tiếu Khuynh Vũ, Thích Vô Ưu thở dài: “Lòng dạ
ngay thẳng, xem danh lợi tựa phù vân, suy xét sâu xa, bảo toàn đại cục,
công tử không hổ danh công tử Vô Song. Vô Ưu thay mặt toàn thể Bát
Phương tướng sĩ tạ ơn công tử từ nhân không giết.”

Nói xong liền khom người, chắp tay, cam tâm tình nguyện cúi đầu trước

y.

Tiếu Khuynh Vũ đoan nhiên tĩnh tọa trong luân y, ngồi ngay ngắn thoải

mái để Thích quân sư hành lễ.

Vừa ngẩng đầu, liền thấy Phương Quân Càn đang đứng trước cửa phòng.

“Tiểu hầu gia?!” – Thích Vô Ưu ngạc nhiên la lên.

“Thích quân sư sai rồi. Việc này phải do đích thân bổn hầu thi lễ mới

phải đạo.” – Phương Quân Càn hướng về Vô Song công tử nghiêm cẩn
hành lễ, “Khuynh Vũ hạ thủ lưu tình, Bát Phương quân vô cùng cảm kích.”

Nói rồi, lại ngắm nhìn y, lộ ra nét cười nhẹ nhàng không chút vướng bận:

“Trận này, bổn hầu đã thua.”

Thua thì thua, thắng thì thắng, không đùn đẩy đổ thừa, không che đậy

giấu giếm, càng không dụng trăm phương nghìn kế phủ nhận bác bỏ.

Lời nói cùng hành động của Phương Quân Càn không chỉ làm cho Thích

Vô Ưu bội phục, mà còn làm cho Tiếu Khuynh Vũ nhói tim.

Vô Song công tử nhìn thật sâu vào nam nhân hồng y rực lửa trước mặt:

“Tiếu Khuynh Vũ bằng lòng đi cùng một đường với Tiểu hầu gia, chỉ cần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.