“Vân Khuynh... Vân Khuynh...”
Tần Vô Song dùng thanh âm thất vọng, đau lòng tuyệt vọng than nhẹ:
“Vân Khuynh, ta yêu ngươi không đủ sao, ta đối với ngươi không tốt
sao???
Vì sao lại đối xử với ta như vậy??? Ngươi biết Tần Vô Phong là đại ca
của ta, là đại ca của tướng công ngươi, vậy sao ngươi còn để hắn bính
ngươi???”
“Ta.”
Vân Khuynh mở đôi môi trắng bệch, sắc mặt mang theo ưu thương và tự
trách: “Xin lỗi... Ta cũng không biết, không biết vì sao sự tình lại biến
thành cục diện hôm nay.”
Nói xong, lông mày mảnh khảnh vốn đã nhăn chặt của Vân Khuynh, lại
hung hăng nhíu chặt, ngực y khó chịu lợi hại, thân thể vô ý thức run run.
Bụng...
Đau quá.
Vân Khuynh nhẹ nhàng hít một hơi, có lẽ, là đau nhức trong lòng, nhiễm
đến thân thể!!!
Tần Vô Phong nhìn khuôn mặt Vân Khuynh trắng bệch, thân thể lung lay
sắp đổ, cùng với thống khổ và ưu thương trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt
mỹ, lòng hắn yêu thương vạn phần...
Đây vốn là chuyện hắn phải gánh chịu, nhưng hôm nay lại để Vân
Khuynh đối mặt.
Hắn tiến lên một bước, cầm tay Vân Khuynh, nói với Tần Vô Song: “Vô
Song, ta là thật tâm với Vân nhi.”