KHUYNH TẪN TRIỀN MIÊN - Trang 1240

Nhìn chăm chú vào hài tử trong lòng, trên khuôn mặt y chậm rãi nhuộm

lên đau thương nhàn nhạt, thân thể đơn bạc nhìn vào trong mắt người khác
cũng càng trở nên gầy gò.

Ở trong mắt người đứng cạnh cửa cũng vậy.

Đáy mắt người cạnh cửa hiện lên một tia sáng, hắn thu lại phức tạp tâm

tình trên nét mặt, thay bằng vẻ mặt mỉm cười: “Khuynh nhi.”

Bàn tay Vân Khuynh run lên, quay đầu lại, trông thấy Tần Vô Song vẻ

mặt ôn hòa cười cười.

“Vô Song, ta...”

Nghĩ lại tự mình không nghe mọi người nói phải nghỉ ngơi nhiều, một

mình xuống giường, Vân Khuynh không khỏi có chút chột dạ, đôi mắt nhìn
Tần Vô Song càng trở nên tối tăm, y không tự chủ được dời đi đôi mắt.

Tần Vô Song thấy y như vậy, đáy mắt không khỏi chậm rãi nảy lên vài

tia ấm áp và ý cười, nhấc chân đi về phía Vân Khuynh.

Hắn vươn tay ôm lấy hài tử trong lòng Vân Khuynh: “Sao lại xuống

giường, biểu ca cho phép sao?”

Sắc mặt Vân Khuynh trắng đi, lắc đầu, thành thật nói: “Không có... Ta

chỉ là nằm quá lâu... Có chút khó chịu.”

Tần Vô Song nhíu mày, một bên chơi đùa với tiểu oa nhi không phải rất

ngoan ở trong lòng, một bên đánh giá Vân Khuynh: “Như vậy thân thể
ngươi đã tốt chưa, không có vấn đề gì chứ?”

Vân Khuynh đỏ mắt trông mong nhìn một đôi tay nhỏ bé mềm mại trắng

nõn của tiểu oa nhi vẫy đi vẫy lại, cái miệng nhỏ nhắn non hồng chu lên, y
rất muốn đoạt về tiểu oa nhi, thế nhưng lúc này lại chột dạ lợi hại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.