Nhưng mà, tiểu hài tử này, nói như thế nào cũng là một hài tử, mắt mở
trừng trừng nhìn nhiều người như vậy làm khó một hài tử, nếu không ra tay
thì có chút không ổn.
Vân Khuynh hơi trầm tư một chút, hỏi mấy người kia: “Hắn trộm bao
nhiêu bạc của các ngươi???”
Người nọ trên dưới quan sát Vân Khuynh, thấy hắn tuy rằng quần áo
không phải rất hoa lệ, nhưng là rất có khí chất, không giống người bình
thường.
Khóe miệng kéo ra nụ cười xấu xa: “Hai mươi lượng.”
Tiểu hài tử lo lắng kéo kéo quần áo Vân Khuynh: “Hắn nói bậy, tiểu gia
ta chưa trộm được đã bị đuổi theo ép buộc ký bán mình khế...”
Vân Khuynh nói với Long Liễm: “Cho bọn hắn hai mươi lượng.”
Long Liễm vẻ mặt không đồng ý, thế nhưng vẫn nghe Vân Khuynh cho
những người đó hai mươi lượng.
Những người đó cầm bạc trái lại có chút sửng sốt.
Long Liễm trừng mắt bọn họ: “Còn không mau đi, ở lại là muốn bị
đánh???”
Những người này nhìn qua không phải thứ tốt, nàng không rõ vì sao Vân
Khuynh muốn cho bọn hắn bạc, nếu như là nàng, nàng nhất định sẽ giáo
huấn bọn họ một lần.
Những người đó ước chừng số bạc trong tay, cuối cùng cũng rời đi.
Chờ những người đó đi rồi, tiểu hài tử kia mới có chút buồn bực từ phía
sau Vân Khuynh đi ra: “Ngươi thực sự là ngu ngốc, tiểu gia không phải đã