hiểu khiến hắn không thích.
“Ân...”
Vân Khuynh lên tiếng, liền phát hiện mình bị Long Liễm ôm vào trong
ngực, hai gò má giống như bạch ngọc không khỏi đỏ hồng, y một người
nam tử hán, dĩ nhiên bị một nữ nhân ôm.
“Long Liễm, thả ta xuống.”
“Nga...”
Long Liễm lập tức đem Vân Khuynh thả xuống, chân Vân Khuynh vừa
chạm đất toàn thân y liền truyền đến một trận đau nhức bủn rủn, còn chưa
phản ứng lại, thân thể liền đổ về phía trước.
“Cẩn thận!”
Đứng cách bọn họ quá gần, Vân Hoán vừa mới vào cửa thấy Vân
Khuynh ngã xuống liền lập tức bước về phía trước vài bước, để Vân
Khuynh cả người nhào vào trong lòng hắn.
“Ngô...”
Thân thể không khỏe cùng với đau đớn ở nơi riêng tư khiến Vân Khuynh
cương một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh khiến trái tim y gần như
ngừng đập.
Y ép buộc mình không nghĩ tới chuyện kia nữa, theo phản xạ mở miệng
nói: “Cảm tạ.”
Thanh âm của y rất nhỏ, giống như thở dốc, kỳ thực vừa rồi y còn tưởng
rằng chỉ có y và Long Liễm hai người.