KHUYNH TẪN TRIỀN MIÊN - Trang 1447

Vân Hoán đỡ y đứng dậy, tâm tình rõ ràng không phải quá tốt, nhưng

trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lại không tự chủ được hiện ra nụ cười tuấn
dật ôn hòa: “Không có gì, thân thể của ngươi khó chịu sao???”

Vân Khuynh cúi đầu, sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu cười lắc đầu với

Vân Hoán: “Không có... Ta...”

Vân Khuynh nói đến bên mép liền dừng lại, bởi vì Vân Hoán lúc này có

chút dọa đến y.

Đó là một loại cảm giác thế nào???

Cái mỉm cười này, dường như mang theo hương thơm trăm hoa đua nở,

mỹ lệ không thể tin nổi.

Thế nhưng... Kiểu cười này, dung nhan này, sao lại quen thuộc như

vậy???

“Tiểu Khuynh???”

Biểu tình của Vân Hoán mang theo mờ mịt mang theo vui sướng lại

mang theo không cam lòng và kinh hoảng, khuôn mặt tuấn mỹ ôn hòa của
hắn vặn vẹo không bình thường.

Vân Khuynh chính là bị loại tâm tình phức tạp này của hắn dọa chết

đứng, phủ nhận nói tới bên mép, nhưng vừa nhìn thấy tia sáng gần như tiêu
tan trong mắt Vân Hoán liền ma xui quỷ khiến gật đầu nói: “Nhị ca...”

Chữ ca vừa ra khỏi miệng, cả người Vân Khuynh, liền một lần nữa bị

Vân Hoán ôm vào trong lòng, gắt gao siết chặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.