Sau đó một loạt người cấp tốc đi xuống.
Ngụy Quang Hàn đi xuống cầu thang, một người đối mặt với Tần Vô
Song Tần Vô Phong Vân Khuynh đoàn người, hắn ôm hài tử trong tay, nhìn
Vân Khuynh nói: “Hài tử này, là nghĩa tử của ta, ta đặt tên cho nó, Ngụy Tư
Minh.”
Vân Khuynh bỗng nhiên ngây người, Tư Minh, Tư Minh, ý tứ trong đó,
Vân Khuynh đã từng làm Lạc Minh sao không biết???
Thân thể Vân Khuynh bỗng nhiên có chút run, Tần Vô Phong Tần Vô
Song một trái một phải, nắm chặt tay y, hơi ấm trên tay bọn họ, truyền tới
tay y, cũng sưởi ấm tâm của y.
Vân Khuynh bắt đầu chậm rãi trầm tĩnh lại, y hít một hơi thật sâu, nhìn
Ngụy Quang Hàn nói: “Vì sao muốn bắt Đại Bảo của ta???”
Ngụy Quang Hàn vươn ngón tay thon dài, lướt qua gò má Đại Bảo: “Tự
nhiên là có nguyên nhân, nếu không, Minh, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tổn
thương ngươi một lần nữa sao???”
Lông mi Vân Khuynh nhẹ nhàng run lên: “Trả hài tử lại cho chúng ta.”
“Các ngươi???”
Trên khuôn mặt trắng bệch gần như yêu dị giấu dưới áo choàng màu tím
của Ngụy Quang Hàn mang theo nụ cười nghiền ngẫm.
Ánh mắt hắn nhất nhất từ trên người Tần Vô Phong lướt đến bàn tay nắm
chặt của Tần Vô Phong cùng Vân Khuynh, lại chuyển qua khuôn mặt tuyệt
mỹ mang theo nôn nóng của Vân Khuynh, hơi dừng một chút, lại lướt đến
đôi bàn tay nắm chặt của Vân Khuynh và Tần Vô Song cùng với khuôn mặt
Tần Vô Song.