Bộ ngực đơn bạc trơn mềm phía trước lại khó hôn đến, Tần Vô Song
chậm rãi buông lỏng lực đạo trên tay, khiến khuôn mặt Vân Khuynh thở
hổn hển, một lần nữa chôn vào bên trong gối đầu mềm mại.
Môi Tần Vô Song chuyển qua phía sau lưng Vân Khuynh, trên làn da
tuyết trắng, ấn lên vết tích thuộc về hắn.
Thắt lưng bị Tần Vô Song ôm lấy, thời gian quá dài, Vân Khuynh cảm
thấy có chút không khỏe.
Huống hồ, tư thế như vậy, tuy rằng Tần Vô Song tiến nhập tương đối
phương tiện, hai người đều dễ dàng không ít, thế nhưng, Vân Khuynh
không thích loại tư thế này.
Vì vậy Vân Khuynh liền nhu nhược dùng khuỷu tay trắng nõn, đem nửa
người trên hơi chống lên, sợi tóc màu mực trườn lên cánh tay trắng nõn.
Cô đông.
Yết hầu Tần Vô Song gian nan nuốt xuống nước bọt, dục vọng tím đỏ
dưới thân như trước kịch liệt ra vào, thế nhưng, cảm giác miệng rất khát,
hắn như trước không thoả mãn.
Khuynh nhi là một yêu tinh, luôn luôn dụ hoặc hắn.
“Vô Song...”
Thanh âm Vân Khuynh, không rõ từ phía trước truyền đến, mang theo
khàn khàn và khắc chế giống Tần Vô Song.
Tần Vô Song nhẹ nhàng gặm cắn tấm lưng tuyết trắng của y.
“Ân???”
Thân thể Vân Khuynh hơi lui một chút, nói: