Đúng vậy, dứt bỏ chuyện thực cái nơi kia không nên tồn tại mà nói, y và
Tần Vô Song có hài tử, cũng là một chuyện vô cùng tốt đẹp...
Vân Khuynh lần thứ hai tựa đầu chôn trước ngực Tần Vô Song, yên lặng
không nói gì.
Tần Vô Song thở dài một tiếng, dục vọng cứng rắn còn đính bên chân
Vân Khuynh, Vân Khuynh có thể cảm giác được rõ ràng khí tức ẩn nhẫn
trên người Tần Vô Song toả ra.
Y ở trong lòng Tần Vô Song, mím môi cười cười.
Sau đó đem thân thể của mình, hơi lui ra một chút, vươn ngón tay, vẽ
vòng vòng lên ngực Tần Vô Song.
Cảm giác mềm nhẹ ngưa ngứa từ trước ngực Tần Vô Song, truyền đi
toàn thân.
Thân thể Tần Vô Song vốn bị dục vọng dằn vặt không chịu nổi một kích
banh càng thêm chặt.
“Khuynh nhi...”
Tiếng nói của hắn khàn đặc trầm thấp, trong thanh âm tràn ngập ý cảnh
cáo.
Đáng tiếc Vân Khuynh giống như không nghe thấy cái gì, bắt đầu nhúc
nhích toàn bộ thân thể.
Da thịt hai người dán vào nhau, gắt gao ôm cùng một chỗ, bất cứ người
nào có động tác gì, người kia đều có thể rõ ràng cảm thụ được.
Vân Khuynh làm như vậy, quả thực là dụ hoặc.
Xích lỏa lỏa dụ hoặc!!!